GẮNG SỐNG ĐẾN BÌNH MINH - Trang 91

CHƯƠNG BẢY

Trên đôi thanh trượt, khi lách qua những bụi cây lúp xúp, Ivanôpxki

cảm thấy có cái gì đấy không ổn. Sức lực căng ra, hồi hộp, lo lắng không
thể nào kìm được.

Thật là khó chịu! Vì sao sự khó chịu ấy lại xuất hiện lúc này. Cuối cùng,

hình như tất cả rồi cũng qua đi, mọi việc trở nên thuận lợi hơn: họ đã vượt
qua con đường nhựa đầy nguy hiểm, hình như quân thù không trông thấy
họ, cái đích của chặng đường hành quân ban đêm dài dặc đầy khó khăn của
họ đã hoàn toàn rất gần. Mặc dầu có biết bao nhiêu trở ngại, nhưng cũng
sắp đến lúc kết thúc rồi, có lẽ, lúc này họ có thể làm một cái gì đây. Sự thật
là lực lượng của toàn đội đã bị phân tán quá nhiều: một bộ phận bị lạc lúc
vượt qua tiền duyên, hai người mất tích trong đêm, ba người ở lại bên kia
đường, còn ở đây, họ chỉ có vẻn vẹn hai người. Tất nhiên hai không phải là
mười. Nhưng lẽ nào lúc này, chính điều ấy lại là nguyên nhân làm anh lo
lắng, không yên tâm một cách mơ hồ, và nó cứ bám lấy anh dai dẳng đến
thế.

Càng đến gần vạt rừng đã nhìn thấy ở đằng xa, nỗi lo lắng, hồi hộp càng

định hình rõ nét trong trung úy. Sự sốt ruột cũng ngày một tăng đến mức
anh không cho phép anh dừng lại để xem xét chỗ băng ở trên đùi mình -
hình như vết thương lại chảy máu. Thêm nữa, anh đã cố gắng hết sức mình,
không để ý gì đến chỗ đau và những cơn đau mà trong suốt đêm qua anh đã
quen chịu đựng Lúc này, thậm chí anh cũng không hay quan sát, nhìn ra
xung quanh nữa, anh dốc toàn lực tiến đến vạt rừng ở đằng xa kia, hình như
phần thưởng lớn nhất đời anh hoặc cũng có thể là bất hạnh mà anh phải
gánh chịu đang chò ở đó. Pivôvarốp mồ hôi đầm đìa, chốc chốc anh lại lấy
tay áo khoác lau mồ hôi trên mặt và cố gắng không tụt lại phía sau. Hai
người thở hổn hển. Bằng những bước trượt nhanh, họ tiến đến cuối khu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.