GÁNH VÁC NGỌT NGÀO - Trang 103

tiếp, tôi và Hồng Tỉnh Phu cũng nhận lời lên Đài Bắc tham gia. Vì “nhiệm
vụ” quan trọng khác của nữ sĩ Nhược Hi là “giải cứu” hai nhà văn khác
cũng đang bị bắt giữ là Vương Thác và Dương Thanh Xúc.

Tại buổi đón tiếp, nhiều vị nhà văn tiền bối nêu ra nhiều quan điểm

khác nhau về phương tiện truyền thông đại chúng trước sự kiện này. Tôi và
Vương Thác vốn là chỗ thân quen, nên bản thân cũng bức xúc đứng lên
phát biểu. Trọng tâm phát biểu của tôi là chỉ trích mạnh mẽ phóng viên báo
chí, chớ làm công cụ và tay chân cho chính quyền bất nghĩa thi hành thủ
đoạn bức hại chính trị.

Không khí nặng nề, u ám bao trùm cả hội trường càng kích thích lòng

căm phẫn tích tụ lâu ngày của tôi, tôi lập tức cầm bút khởi thảo bài thơ này.

Năm đó tôi đang tiếp tục thiết kế để ra tập thơ Nói với con, vì vậy

dùng hình ảnh anh em trong nhà sống với nhau làm tỉ dụ, răn dạy con làm
anh thì phải có lòng bao dung độ lượng, chớ vì sự đắc ý nhất thời mà gieo
rắc bao mầm mống hận thù.

Sau buổi đón tiếp đó, tôi về nhà bỏ ra mấy ngày để sửa chữa, cuối

cùng đã hoàn thành bài thơ này, lấy tiêu đề là Đừng quên. Tuy nhiên, việc
có nên công bố hay không, tôi vẫn có phần do dự. Trong một đêm trời lạnh
thấu xương, tôi đưa bản thảo cho vợ xem, đặng thăm dò ý kiến cô ấy. Vợ
tôi xem xong rồi nói: Có vấn đề gì đâu? Tôi nửa đùa nửa thật: Không cẩn
thận đi tù ấy chứ!

Không ngờ vợ tôi tỏ ra rất tức giận, kiên quyết nói: Sợ cái gì? Nếu vì

bài thơ này mà bị bắt, thì chẳng những cam lòng, mà còn rất vẻ vang.

Sự thực chứng minh, bài thơ này sau khi được tạp chí Văn học hiện

đại số tháng 3 năm đó đăng tải, về cơ bản không có ai hỏi han, cũng không
có ai quan tâm tới. Những băn khoăn lo ngại của tôi chẳng qua là do chứng
ảo tưởng của mình nghĩ ra thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.