Điều mà tôi cảm thấy khó khăn nhất, đó là cho đến nay vẫn chưa thể
thuyết phục được nhà hàng nào muốn dùng “gạo Thượng Thủy Khê Châu”.
Nếu có nhà hàng kinh doanh nào muốn đặt mua, giá thành có thể hạ
xuống nữa. Hợp tác với thực phẩm theo phương pháp làm nông nghiệp tự
nhiên, có thể biết rõ xuất xứ nơi sản xuất, bất cứ lúc nào cũng có thể mời
tới “kiểm tra”, cũng là một cách tuyên truyền tốt, một cách quảng cáo hình
tượng công ích có ý nghĩa. Kể cả không nói về công ích, chỉ thuần túy buôn
bán mà nói, gạo thực tế rất ngon, thực sự ngon, vừa an toàn vừa tốt cho sức
khỏe, tại sao vui vẻ mà không làm?
Trước mắt, chỉ có bạn của nhà văn Thái Dật Quân cũng là con em
trong làng là Vương Linh An là sử dụng gạo Thượng Thủy Khê Châu trong
Quán cà phê tam tấu trong khu Công viên sáng tạo văn hóa Hoa Sơn ở Đài
Bắc, Bếp Rock của A Lực của học trò anh và nhà hàng Xuenong Food của
Dương Nho Môn. Tôi hy vọng có thể kêu gọi nhiều người kinh doanh ăn
uống mong muốn tham gia vào.
(5)
Việc bán hàng khó có thể mở rộng, nguyên nhân chủ yếu đương nhiên
là do chúng tôi không biết cách “làm chủ”, không có khả năng mở rộng
đường, không biết cách phát minh ra hay làm bừa vài lời quảng cáo hoa
mỹ, chỉ tập trung tuyên truyền về quan niệm sinh thái. Tôi mong muốn thực
hiện được ba thứ “công đức” lớn: một là cung cấp cho bạn bè thân thiết
những sản phẩm nông nghiệp tốt cho sức khỏe, hai là chăm lo cho mức thu
nhập ổn định của người nông dân, ba là bảo vệ và khôi phục môi trường
sinh thái. Nếu quá mức “đạo đức hóa” sẽ không thu hút được sự quan tâm
của đông đảo người tiêu dùng.
Tôi tổng kết sơ lược về một số điều kiện khách quan như văn hóa ẩm
thực ngoại lai không ngừng xâm nhập vào và làm thay đổi món ăn chính là
cơm của người dân, thay đổi thói quen truyền thống là không ăn cơm thì