GÁNH VÁC NGỌT NGÀO - Trang 72

chất hơi khác thường hoặc có nguyên nhân nào đó chưa rõ. Do vậy tôi cần
nhiều thời gian để chăm con hơn.

Chơi với con quả thực rất vui, tôi thường có lúc cảm động muốn ôm

chặt con vào lòng. Thế nhưng nếu chơi lâu quá mệt quá rồi, con vẫn muốn
chơi tiếp, trong khi tôi đã hết sức, nghĩ đến ngày mai lại phải dậy sớm đi
làm, tôi đành phải dùng cách truyền thống phổ biến nhất ở quê đó là dùng
khăn địu con trên lưng.

Đêm ở vùng quê, người dân quê đa phần đều đi ngủ từ sớm, cả một

không gian yên tĩnh. Khi địu con trên lưng lắc lư, tôi thường bất giác nói
chuyện với con, đặc biệt là những đêm giá lạnh cuối đông đầu xuân, gió
thổi se sắt, hơi lạnh buốt người, đó là lúc dễ nảy sinh nhiều tâm tư, suy
nghĩ.

Những suy nghĩ này chủ yếu là tâm tư yêu thương, kỳ vọng… mà

người cha dành cho con cái của mình, lại hòa quyện với những điều nghĩ
đến, cảm thấy từ đời sống thường ngày khi sống trên mảnh đất quê hương,
từ năm này qua năm khác, trong cảnh lắc lư địu con, những ý niệm ấy
không ngừng xuất hiện và dần dần chuyển hóa thành ý thơ.

Chỉ là tiến độ sáng tác của tôi rất chậm chạp, tôi lại có thói quen cấu

tứ theo hình thức chùm thơ, nên dù làm cha chưa lâu, dù đã có manh nha có
cảm hứng sáng tác và xác định được tên gọi của chùm thơ này sẽ là Nói với
con, nhưng tôi vẫn phải ấp ủ qua nhiều năm nhiều tháng, ghi chép lại từng
chút từng chút một.

Giống như địu con gái lớn, rồi địu con trai thứ hai, nội dung ghi chép

đã tích lũy được không ít.

Tôi đồng thời lại là giáo viên trung học cơ sở, tình cảm như thế tự

nhiên mà lan rộng ra đối với học trò, vì thế đối tượng mà tôi muốn chia sẻ
tâm sự, cũng có thể nói là bao gồm cả thế hệ con em đời sau của Đài Loan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.