GÁNH VÁC NGỌT NGÀO - Trang 95

và lợi ích, kỳ thực họ chỉ toàn tâm toàn ý hướng về “miền quê mới” Âu
Mỹ, tìm mọi cách để có được hộ chiếu nước ngoài.

Về cơ bản những người này phần lớn trong lòng họ chưa bao giờ có

nhân dân, đất nước và tương lai Đài Loan.

Điều nghiêm trọng nhất là, họ đã coi rẻ Đài Loan như vậy, không

muốn sống trên đất này, nhưng lại không nỡ rời xa thực sự, vẫn cố sức nắm
lấy những thứ tốt đẹp ở Đài Loan, một mặt lại chiếm cứ đa số phương tiện
truyền thông, trắng trợn tuyên truyền tư tưởng phiêu bạt, gieo rắc những
giấc mộng lang thang, mê hoặc biết bao nhiêu con dân Đài Loan sinh ra lớn
lên trên mảnh đất này, không biết yêu quý giữ gìn quê hương yêu dấu ngàn
đời.

Đài Loan quả thực là môi trường nuôi dưỡng nỗi nhớ quê hương sao?

Nỗi sầu quê xa rời thực tế quả thật là cũng vô cùng lãng mạn, nhưng tôi chỉ
muốn hỏi một câu: Đài Loan có đáng phải tiếp tục chịu sự đối xử thiên lệch
như vậy, bất công như vậy không?

Năm 1998,

in trong Một bài thơ, một câu chuyện

Nguyễn Thanh Diên dịch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.