“Vậy cảm ơn anh nhé.”
“Đều là đồng nghiệp với nhau, không cần khách sáo.”
Tiểu Trịnh ân cần như vậy, Bạch Lộ không khó đoán ra được nguyên
nhân. Chẳng qua là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Anh ta vừa vào công
ty không biết ngọn ngành về cô, bắt được cơ hội liền ra sức ân cần niềm nở.
Nhưng cô nghĩ, chẳng mấy chốc anh ta sẽ biết thôi.
Tiểu Trịnh biết được còn nhanh hơn cô hình dung, nửa tiếng sau khi anh
ta đến đưa đồ ăn, thái độ giữ kẽ đi nhiều, không còn chuyện trò vui vẻ như
trước, xưng hô cũng thay đổi: “Cô Bạch, cơm thịt kho của cô đây.”
Bạch Lộ bề ngoài ung dung bình thản, nhưng trong lòng thầm thở dài. Cô
là người phụ nữ của Chương Minh Viễn, điều này là một bí mật công khai
mả cả Thiên Đô Quốc Tế trên dưới ai cũng biết. Tuy chưa từng có người
nào nói gì trước mặt cô, nhưng thái độ của mọi người đối với cô trở nên
khách sáo hơn nhiều, khách sáo đến độ căn bản không giống như đối với
một cô thư ký. Ngay cả tổng giám đốc Vương Hải Đằng khi nói chuyện với
cô lúc nào cũng tươi cười lễ độ.
Bất luận là sự khách sáo của các đồng nghiệp hay điệu cười của cấp trên,
cô đều hiểu rất rõ chẳng qua là do vuốt mặt phải nể mũi, đều là nể mặt
Chương Minh Viễn mà thôi. Bất giác, cô liên tưởng tới thành ngữ cáo mượn
oai hùm. Nhưng trên thực tế, cô tuyệt nhiên không phải là một con hồ ly
tinh muốn lột da hổ làm cờ.
Bạch Lộ tiếp tục ở lại Thiên Đô Quốc Tế đi làm là vì Hoắc Mân năm lần
bảy lượt đánh điện gọi cô. Sau khi bất đắc dĩ dọn đến căn hộ của Chương
Minh Viễn, cô vẫn luôn không nhịn được muốn chạy ra ngoài, không cam
lòng từ sáng đến tối bị nhốt ở cái nơi như lồng chim kia. Nghĩ trước nghĩ
sau, tự nhiên cô cũng bằng lòng tiếp tục ra ngoài công tác.