hơi sức đâu đi giải thích. Giải thích gì chứ, có giải thích cũng vô dụng, dù
sao cuộc sống của cô cũng chẳng thể quay lại như trước kia.
Bạch Lộ đúng mực đi qua, ngồi xuống một bên: “Xin hỏi chị có chuyện
gì ạ?”
Chương Minh Dao không đáp mà hỏi ngược lại: “Cô có biết Minh Viễn
đã có vợ sắp cưới không?”
Cô đương nhiên biết, trên thực tế trước khi Chương Minh Viễn bảo cô
dọn đến, cô còn đem chuyện này ra thử xoay chuyển tình thế: “Anh đừng
quên mình đã có vợ chưa cưới, chuyện tôi chuyển đến nếu bị cô ấy biết, anh
sẽ gặp phiền phức đó?”
Anh ta một câu dội ngược lại cô: “Chuyện phiền phức của tôi không cần
cô bận tâm.”
Lúc này Chương Minh Dao lại nhắc đến ba chữ vợ sắp cưới, cô chỉ có thể
cười khổ: “Em biết, nhưng anh ấy kiên trì muốn em dọn tới đây.”
Chương Minh Dao vô cùng nhạy bén: “Ý cô là, thực ra cô hoàn toàn
không muốn dọn tới?”
Bạch Lộ đón lấy ánh mắt dò xét của chị ta, vô cùng thản nhiên: “Tất
nhiên rồi, em cũng không có cách nào. Chị Chương, chị có thể cho rằng em
có mưu đồ với em trai chị. Nhưng trên thực tế hoàn toàn không phải vậy.
Em có nỗi khổ tâm, tin hay không thì tùy chị.”
“Nếu đã thế, vậy bất kỳ lúc nào cô cũng có thể dọn đi, về phía Minh Viễn
tôi sẽ giải quyết giùm cô.”
Bạch Lộ ngẩn người, không ngờ sự tình lại có thể chuyển biển như vậy.
Cô còn tưởng ít nhất phải theo Chương Minh Viễn mất cả năm, không ngờ
Chương Minh Dao thế mà lại làm cứu tinh của cô.