GẶP ANH TRONG HÀNG VẠN NGƯỜI - Trang 197

“Được, Chương Minh Viễn, tôi đón người xong sẽ mau chóng quay về. Anh
chờ đó đi.”

Chắc là anh ta cũng nghe ra gì đó: “Cô đừng tính chơi xấu tôi cái gì đấy

nhé?”

Cô quả thực trong lúc giận dỗi muốn đón chú thím đưa thẳng đến căn hộ

cao cấp của anh ta, đỡ phải ba người chen chúc ở trong cái phòng đơn bé tí
kia. Có điều bất quá cũng chỉ là giận dỗi mà nghĩ, bị anh ta phản ứng nhanh
nhạy hỏi vặn lại như thế, cô lập tức đánh mất luôn ý định đó.

Cô bèn nói một cách khô khốc: “Tôi nào dám chơi xấu anh, anh là ai, tôi

là ai chứ, chẳng phải lấy trứng chọi đá sao. Chương Minh Viễn, cứ coi như
tôi xin anh nghỉ vài ngày được không? Mấy hôm nay tôi thực sự có việc,
tạm thời không rảnh để dọn về.”

“Cô có việc gì?”

Thở dài bất đắc dĩ, cô kể sơ lại chuyện chú thím đến Bắc Kinh khám

bệnh. Anh ta trầm ngâm giây lát: “Được, tôi tạm thời gia hạn cho cô vài
hôm. Có điều tôi cảnh cáo cô Bạch Lộ, cô đừng có giở trò gì với tôi nữa
đấy.”

Giọng điệu hoàng ân lai láng, đáng ghét đến nỗi cô thực sự muốn quăng

luôn điện thoại trong tay.

Đón được chú thím lặn lội đường xa tới đây xong, Bạch Lộ trước hết dẫn

hai người đi ăn cơm, rồi mới dẫn họ đến phòng trọ mới thuê. Ngồi xe lửa
mười mấy tiếng đồng hồ rất mệt, cô bảo hai người vào trong phòng nhỏ
nghỉ ngơi. Bản thân cô vài ngày không ngủ ngon, lúc này đầu đau, mệt lả,
cả người đều kiệt sức, mà cũng không có giường chiếu cho cô nằm xuống
nghỉ ngơi. Trên ghế sô-pha hai người ngoài phòng khách, cô gái vừa ly dị
thuê chung nhà đang thoải mái nằm xem ti-vi, cô không còn cách nào khác,
chỉ có thể tìm đại một chiếc ghế dựa ngồi xuống nghỉ chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.