anh nhé.”
Bạch Lộ viện cớ chạy khỏi phòng, bệnh tình của Chương Minh Viễn
không ngờ lại chuyển biến như thế này, cô nghĩ dù thế nào cũng phải tìm
người đến bệnh viện chủ trì đại cục. Nhỡ đâu kết quả CT chiều nay không
mấy khả quan, một mình cô chắc chắn không thể nào xử lý cục diện. Hồi tối
vội vội vàng vàng đến bệnh viện, di động của Chương Minh Viễn để quên
trong phòng ngủ không mang theo. Lúc này cô định về nhà tìm di động của
anh, tra số điện thoại liên lạc của chị anh, thông báo chị ấy lập tức đến đây.
Những lúc như thế này, thân nhân nhất định phải có mặt.
Di động của Chương Minh Viễn có mười mấy cuộc gọi nhỡ, cô bỏ qua
hết thảy, chỉ lo tra tìm sổ địa chỉ. Rất thuận lợi tra ra số di động của Chương
Minh Dao trong điện thoại, thế nhưng gọi đến không ai bắt máy, chuyển
đến máy của thư ký.
Không còn cách nào khác, cô đành tìm số của Âu Vũ Trì mà gọi qua.
Cũng may anh ta nhanh chóng nhận điện, do nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến
trên màn hình nên vừa mở miệng liền nói: “Minh Viễn, sao mãi không bắt
điện thoại thế hả! Tìm cậu cả đêm qua.”
“Âu Vũ Trì, tôi là Bạch Lộ.”
Anh ta hết sức ngạc nhiên: “Là cô à? Sao di động Chương Minh Viễn lại
ở chỗ cô?”
Bạch Lộ giải thích ngọn nguồn sự việc một lượt, vừa nghe Chương Minh
Viễn lại vào viện, hơn nữa còn tra ra dạ dày có vết mờ, Âu Vũ Trì lập tức
sốt sắng: “Sao không nói sớm, tôi tới bệnh viện liền đây.”
Khi Bạch Lộ mua một phần cháo trắng dưa muối mang về bệnh viện, Âu
Vũ Trì đã ở trong phòng bệnh. Chắc hẳn anh ta đã nói rất nhiều lời an ủi
động viên Chương Minh Viễn nên khi đẩy cửa bước vào, vừa lúc nghe thấy
giọng điệu làm như không việc gì của Chương Minh Viễn: “… Dù sao cái