GẶP ANH TRONG HÀNG VẠN NGƯỜI - Trang 240

Cô trợn trừng đôi mắt mơ màng vì say nhìn anh cả buổi, bỗng nhiên để

rơi hai giọt nước mắt tròn xoe: “Dương Quang, anh là Dương Quang thật
hả?”

“Đúng vậy, anh là Dương Quang, đi thôi, mình về nhà đi em.”

Cô thoáng cái liền nhào vào lòng anh, khóc nức nở như một con mèo nhỏ

đang kêu gào, đặc biệt tủi thân và thương tâm. Anh nhân tiện bế cô lên, bế
ra khỏi quán bar, bế lên taxi. Cô khóc suốt đường đi. Khóc đến nỗi trước
ngực anh lạnh đi một mảng, ướt đẫm nước mắt của cô.

Về đến nhà cô vẫn còn khóc, vừa khóc vừa kể lể, lời lẽ lộn xộn lặp đi lặp

lại, anh cẩn thận lắng nghe, lắng nghe những thanh âm chân thực nhất thốt
ra từ tận đáy lòng. Thật lâu thật lâu sau, cô rốt cuộc mới an tĩnh trở lại, nằm
trong lòng anh chìm vào giấc ngủ, hai hàng lông mi dày rậm đen nhánh vẫn
còn vương nước mắt trong suốt. Anh đưa ngón tay ra khẽ chạm vào, một
chút nước mắt dính trên đầu ngón tay, tựa như một giọt sương nho nhỏ.

————-

(*) Ý chỉ rượu. Đỗ Khang là người đã phát minh ra cách ủ rượu trong

truyền thuyết.

(**) Câu này trích trong bài “Ô dạ đề” của Lý Dục đời Đường.

Nguyên văn:

醉鄉路穩宜頻到,(Túy hương lộ ổn nghi tần đáo)

此外不堪行。(Thử ngoại bất kham hành)

Dịch thơ:

Luôn luôn đến làng rượu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.