GẶP ANH TRONG HÀNG VẠN NGƯỜI - Trang 286

phải cậu hơi quá để tâm đến cô ấy rồi không?”

Anh cũng biết mình có phần để tâm quá mức, nhưng ngoài miệng không

chịu thừa nhận: “Hoàn cảnh của cô ấy rất đáng thương, lão già nhà tớ lên ti-
vi phát biểu hở một tí là bảo phải quan tâm đến những người yếu thế, làm
con của ổng, tớ tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của ông ấy không đúng
sao.”

Anh cứ tưởng lần này sẽ công cốc, không gặp được cô. Nhưng không ngờ

khoảnh khắc khi cửa thang máy sắp đóng, lại trông thấy cô vội vàng đi qua,
vẫn là dung nhan tựa đóa thủy tiên như trước. Anh chỉ kịp khẽ mỉm cười
với cô một cái, khuôn mặt của cô liền từ từ biến mất sau cánh cửa kim loại.

Trong một thoáng chớp mắt, anh thực sự có cảm giác kích động muốn ấn

nút mở cửa lần nữa, tay cũng đã vươn ra, nhưng lại lý trí rụt về. Anh đã
không còn là thằng nhóc mười tám tuổi non nớt, không nên lại có hành vi
bốc đồng như thế.

Mơ hồ cảm thấy cả tinh thần và thế xác đều không tự chủ được, nhưng

anh vẫn lừa mình dối người, tự nhủ cô chỉ là một người bạn đặc biệt. Mượn
danh nghĩa bạn bè hẹn cô đi ăn, anh cảm thấy đó là lý do thích hợp nhất.
Anh còn có một món quà nhỏ muốn tặng cô, khi anh vô tình phát hiện bộ
sản phẩm hoa nhài mà cô thích ở nước Anh, bèn không hề nghĩ ngợi mà
mua ngay một bộ định bụng về nước tặng cô.

Sau đó, cô lại khéo léo từ chối anh, cơm không chịu đi ăn, quà cũng

không chịu nhận. Đây không phải lần đầu tiên anh bị coi nhẹ trước mặt cô,
trước đây còn gặp thất bại lớn hơn, nhưng không lần nào khiến anh chán
nản đến vậy.

Bởi vì trước đây họ là hai kẻ đối địch nhau, nhưng hiện tại, anh cứ ngỡ

anh và cô chí ít cũng đã làm bạn bè. Nhưng sự từ chối của cô rõ ràng là
muốn vạch rõ giới hạn với anh, xem ra cô hoàn toàn không muốn cùng anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.