GẶP ANH TRONG HÀNG VẠN NGƯỜI - Trang 295

thể đặt em trong tim như thế, có vì anh ta mà tan nát cõi lòng một phen
cũng đáng giá.”

Bạch Lộ cũng nghĩ vậy, Chương Minh Viễn là một người đàn ông xứng

đáng để cô đau lòng một lần. Không quan tâm thiên trường địa cửu, chỉ cần
biết đã từng có nhau. Từng có được một người đàn ông như vậy, cho dù
không thể cùng anh bên nhau đến bạc đầu, cũng đã là một loại trải nghiệm
hạnh phúc. Đợi đến một ngày khi cô từ từ già đi quay đầu nhìn lại, trong ký
ức đã có anh, nỗi sầu trong tim cũng trở nên ngọt ngào.

Bạch Lộ lại dọn về căn hộ của Chương Minh Viễn, sau khi yêu đương

với anh, những ngày tháng mục rữa của cô lại dần dần đâm chồi xanh biếc.
Mỗi một ngày đều tươi đẹp, mới mẻ. Cô rất vui vẻ, cho dù niềm vui đáng
giá này chỉ là mượn tạm, hoặc có thể nói là trộm lấy, nhưng giờ phút này cô
dẫu sao cũng rất vui vẻ. Kiếp phù du hận thì dài vui lại ngắn(*), cho nên khi
có thể vui hết mình thì phải vui hết mình.

Chương Minh Viễn muốn để cô về công ty tiếp tục đi làm, cô khăng

khăng không chịu, thay vào đó lại đến cửa hàng chuyên doanh thêu chữ
thập cô thường hay lui tới làm nhân viên.

Hôm đó cô vốn đến treo một bức tranh chữ thập đã được thêu hoàn chỉnh,

bắt gặp thông báo tuyển nhân viên dán ngoài cửa, cô liền xin vào không hề
nghĩ ngợi, bà chủ có phần không tin nổi: “Cô Bạch, tiền lương chúng tôi ở
đây thấp hơn nhiều so với làm văn phòng chỗ cô đó.”

“Cháu biết, không sao cả, cháu thích thêu chữ thập. Việc ở văn phòng

làm lâu quá cũng chán, muốn thay đổi công việc thử xem sao.”

Lúc này Bạch Lộ chỉ muốn tìm đại một chỗ nào đó đi làm, không cần cố

gắng thích ứng với hoàn cảnh mới cũng như quan hệ gặp gỡ với người
khác, cũng không phải hao tâm tổn trí tập trung vào công việc, làm nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.