GẶP GỠ Ở LA PAN TẨN - Trang 106

Chương 12

MƯA ĐÁ

Kềnh! Kềnh! Kềnh!

Mười ngón chân bấm trên đất, hai chân như cái chạc cây choãng rộng

tạo thế vững chãi, Thiêm vung tay khoan thai đánh hồi kẻng buổi bình
minh. Đã trở nên thân thiết rồi khúc nhạc sớm mai trên làng Mèo La Pan
Tẩn, khúc hoà âm điền dã, khúc hoà âm thôn bản, khúc hoà âm chốn sơn
lâm.

Kềnh! Kềnh! Kềnh!
Làm ơn cho vật, vật trả ơn. Một lần nữa nguyên tắc trên lại được chiếc

vành xe ô tô Ford vô tri thực hiện. Nó muốn đền đáp công ơn thầy giáo
Thiêm, người khai sinh ra nó lần thứ hai. Chiếc vành xe rộn vang khúc
nhạc tái sinh. Nó đã thoát khỏi số phận bị huỷ diệt. Nó sống lại trong một
thân kiếp khác, với một công năng khác. Tuân theo ý tưởng: dẫu có là vật
hèn cũng phải tận hiến, tận sinh, chiếc kẻng vang rền một mãnh lực truyền
cảm thâm sâu, một sở kiến muốn nhắc gửi, tỏ bầy.

Kềnh! Kềnh! Kềnh!
Thiêm có cảm giác xẻ mình ra từng phần, gửi đi sau mỗi tiếng kẻng

rung. Anh đang chia cảm xúc, chia nỗi vui, điều nghĩ ngợi, niềm hạnh phúc
với mọi người. Hạnh phúc bắt nguồn từ sự chia sẻ. Người xưa nói: Của cải
được bồi bổ, được nhân lên bằng phương pháp giản đơn khởi thuỷ là chia
phần. Và như vậy Thiêm vừa san đi cho người khác và nhận lại từ người
khác phần chia lại. Thiêm là một năng lực đánh thức người khác, nhờ
Thiêm không bo bo tư lợi, và vì vậy Thiêm trở nên giầu có bội phần.

Kềnh! Kềnh! Kềnh!

Tiếng kẻng, một linh hồn đã thoát khỏi sự giam cầm của cái hình xác

hạn hẹp, thô tháp, đang trở thành một sinh thể tự do, một năng lực thăng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.