GẶP GỠ Ở LA PAN TẨN - Trang 130

- Tôi nói rồi. Có hai cái không ai cho ai được. Một là sức khoẻ. Hai là

cái tài. Cái tài là của mỗi người. Muốn có tài phải học. Một dân tộc không
muốn yếu kém là một dân tộc phải chịu khó học hỏi.

- Tôi nhớ.

Thiêm liếm môi, nhìn quanh, hạ giọng:
- Tôi nói riêng để hố pẩu biết thôi. Giàng Tếnh, chồng Seo Mùa bảo

tôi: “Thầy giáo còn có ý định bảo vợ tôi đi tỉnh học văn hoá, tôi bắn thầy
giáo đấy!”

- Hỗn!

- Tôi không đặt điều nói sai.
- Khổ thân tôi! Sao tôi đẻ ra nó mà nó không là con tôi.
- Hố pẩu phải bảo nó. Nó nói xằng bậy lắm. Nó bảo, lập hợp tác xã,

đào mương làm thuỷ lợi là không hợp ý trời. Nó nói, trời làm mưa đá, diệt
hết sâu bọ để vua Mèo lên ngôi. Tôi biết, ước mong có vua là ước mong có
người tài giỏi đứng đầu bộ tộc mình là hợp lẽ. Nhưng không thể nói xằng,
rằng vua Mèo từ trên trời, cưỡi một con ngựa trắng sắp bay xuống hạ giới.
Rằng lúc ấy, không cần phải làm cũng có ăn có mặc. Lúc ấy, lá chuối biến
thành vải, cỏ gianh biến thành lúa, lau lách biến thành bắp. Chưa hết! Tếnh
còn khoe, nó mọc chín cái sừng ở lưng, chín con mắt ở bụng rồi. Mỗi cái
đủ mười thì nó sẽ thành phó vương. Hung tợn hơn, nó còn dám nói, nó đã
có rất nhiều súng đạn. Muốn lấy cái mạng của ai cũng được. Nó vẫn hay
chửi mắng, đánh đập, hạ nhục, có lần còn doạ giết Seo Mùa.

- Đau lòng lắm, thầy Thiêm ơi!
- Hố pẩu phải gọi nó lại, dậy bảo nó.
- Thầy ơi, tôi có ngờ đâu như vua Nghiêu, vua Thuấn đại hiền mà lại

sinh ra Đan Chu, Thương Quân đại ác. Thôi, thầy đừng nhắc đến tên nó
nữa.

Thiêm cắn môi. Hố pẩu xụt xịt, tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.