GẶP GỠ Ở LA PAN TẨN - Trang 158

Chương 16

ĐI TRONG DẤU CHÂN BEO

Trăng lên từ lúc nào khi Thiêm ngửa mặt lên nhìn qua khe lá của bụi

cây gai. Ông Quốc Thanh và Thúy đã chẳng còn ở đó nữa. Trên nền mây
vón hòn, trăng một mảnh lạc loài, méo mó như mặt người đau ốm. Thiêm
bỗng dưng nhớ đến những căn nhà của dòng họ anh ở quê nhà. Cánh cửa
của những căn nhà ấy bao giờ cũng mở vào phía trong. Cảnh thường mà
hàm ẩn triết lý nhân sinh sâu xa, mà ẩn chứa cái khôn khéo trong xử thế
của ông cha. Gặp bạn thì cởi mở đón rước. Gặp thù thì tạo thế đối lập tức
thời. Tiếc thay, đời luôn ngờ nghệch, không phải lúc nào cũng phân rõ
người anh hùng và đứa gian manh.

Nửa đêm, bốn bề chết lặng.
Trăng lu mờ mịt. Núi đồi mê mệt dưới những tầng mây ủ giá lạnh.

Thiêm ra khỏi bụi gai, lội suối, leo dốc trở về thôn Bãi Đá.

Mới đó mà cảnh vật đã tiết mùi hoang dã. Cảm giác bị trắng tay và bị

tước đoạt hết danh dự khiến Thiêm không nhận biết được hoàn cảnh và
ngay cả mình. Anh đứng ngơ ngẩn giữa bãi đá, nhìn bàn tay mình còn dính
bụi phấn ở kẽ móng tay, lắc lắc đầu không hiểu, rồi thập thõm đi được mấy
bước thì vập ngã xuống một phiến đá trước cửa trường.

Thiêm tỉnh thức vì hơi đá lạnh và những giọt nước mắt lăn trên gò má

nóng bừng. Ngồi dậy, dụi mặt, anh nghĩ mình đang ngủ ngoài bãi đá như
mỗi khi ông Quốc Thanh họp chi bộ và mọi chuyện vừa xẩy ra chỉ là cơn
ác mộng. Đứng lên, anh nhận ra mình vẫn còn nguyên vẹn sức lực, hiểu
biết và khát khao. Còn nguyên vẹn bức tranh hoành tráng những ngày qua
ngời ngời thần thái sống động và chan chứa niềm yêu. Bài thơ Tổ Quốc rộn
ràng trong tiếng cưa xẻ rầm rì của tốp thợ mộc đứng đầu là bác thợ cả mang
mỹ danh Kác Mác, con người tinh tế và sâu sắc. Buổi học như một cuộc
trình tấu hai ba dàn âm thanh. Tiếng kẻng vang lộng giai điệu thức tỉnh uy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.