GẶP GỠ Ở LA PAN TẨN - Trang 37

không ngờ nơi cùng trời cuối đất này lại có được một danh sĩ ẩn dật, một
anh tài thơ văn khẩu khí trượng phu vậy.

Bãi Đá sáng choang ánh mặt trời mùa xuân vừa dựng một cái lán lợp

ván thông, nơi ăn ở của tốp thợ mộc người Kinh mới ở dưới xuôi lên. Từ
trong lán đi ra ông thợ cả, trạc ngũ tuần, vóc thấp to ngang, mắt hổ, mũi
diều, da nâu, râu quai nón rậm rì, so với ảnh treo trong lớp, học trò bảo hệt
ông Kác Mác; vừa thấy Thiêm từ lớp học đi ra, ông tiến lại, nhìn Thiêm nắc
nỏm.

Thiêm ngượng ngập:
- Bài thơ của ông nội tôi, tôi thuộc lòng từ khi còn nhỏ. Tôi sửa lại vài

chỗ cho hợp cảnh. Bác và các anh bắt đầu khởi công rồi à? Có cần tôi giúp
một tay không?

Ông Kác Mác nheo nheo hai con mắt:

- Dạ, không dám phiền thầy.
- Bác đừng ngại. Việc thổ mộc là việc tôi quen từ thuở thiếu niên.
- Thợ mộc nhìn gỗ biết dùng để đóng đồ gì. Thầy không nói tôi cũng

tự khắc hiểu. Nhìn qua phong độ cũng đoán chắc thầy là người có thiên tính
hoà hợp với càn khôn.

Đầu lán, Seo Mùa vừa dắt con trâu sừng quặp kéo khúc gỗ dẻ mới hạ

trên núi cao về; để hai người thợ xẻ trai trẻ cầm xà beng kích đẩy khúc gỗ
lớn, cô tháo vai trâu, đứng tần ngần nhìn Thiêm, hai con mắt thoáng sắc
xanh da trời.

Ông Kác Mác cười trong hàm râu rậm:
- Thầy giáo đã có cô giáo chưa?

- Tôi tính, tiền bán trúc góp lại đã đủ. Nhờ bác và hai anh xẻ gỗ đóng

cho chục bộ bàn ghế học trò, mở thêm hai lớp nữa. Lúc ấy tôi sẽ xin huyện
cho thêm một hai cô giáo về dậy cùng.

Ông Kác Mác tủm tỉm, biết Thiêm lơ đãng, hiểu nhầm ý câu hỏi. Đầu

lán đằng kia, hai người thợ trẻ hò nhau dùng đòn kích, kê chèn dựng cây gỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.