GẶP GỠ Ở LA PAN TẨN - Trang 38

dẻ. Ngoắt một đường tròn, Seo Mùa đã dẫn con sừng quặp đi về phía
Thiêm.

Ông Kác Mác chíp chíp môi:

- Chứ thầy Thiêm quê ở đâu ta?
- Kìa!
Không kịp trả lời câu hỏi của ông thợ cả, Thiêm bật kêu, đâm bổ về

nơi hai người thợ trẻ đang dựng cây gỗ dẻ. Không kịp rồi! Chính Thiêm
cũng phải nhún chân phốc ngay lên một tảng đá, như hai người thợ trẻ.
Khúc gỗ lớn, dài, dùng hết lực mới chỉ nâng lên được chênh chếch mười
lăm độ, đã buột khỏi sự điều khiển của họ, động đầu xuống đá, nẩy tầng
tầng, lăn lông lốc rồi chổng phộc gốc lên trời. “Thầy Thiêm!” Thiêm nghe
thoáng tiếng Seo Mùa. Anh bước tới cạnh cây gỗ. Hai người thợ trẻ lò dò đi
lại, chặc chặc lưỡi, xuýt xoa, chưa hết cơn kinh sợ. Ông thợ cả khin khít hai
lỗ mũi: “Các chú hữu dũng vô mưu là không có được!”

- Để tôi thử nhé!
Thiêm nói, xắn hai ống tay áo. Cây gỗ dài hai mét, đỏ rau rảu thớ vặn,

quý lắm. Để nó nằm ngang xẻ nín cũng được, nhưng phí gỗ. Khó ở chỗ
vanh nó khéo phải đến một vòng người ôm, to quá, lại thêm nặng quá, làm
sao dựng được?

Áp hẳn ngực vào sát cây gỗ, hai tay vòng ôm thân gỗ, quả nhiên thấy

vừa trọn một vòng tay, Thiêm hiểu ngay đây sẽ là một cuộc đấu lực và đấu
trí quyết liệt. Việc đầu tiên là anh dệch dạc đôi bàn chân xoè hết mười ngón
rộng để tìm thế đứng. Mặt anh dồn máu cùng lúc mười ngón chân như mọc
thêm móng bấm vào đá đỏ bầm. Nín thở, mắt lim dim, Thiêm có cảm giác
vệt quai hàm của anh tì vào thân gỗ đã hoá đá và bỗng nhiên anh thấy mệt
lử lả. Mệt lắm, quái lạ, đã vào cuộc đâu mà anh thấy dường như sức đã cạn
kiệt, như cái lúc địu cái vành xe ô tô về tới Bãi Đá hôm nào. “Hỏng rồi, ta
đến bỏ cuộc mất!” Anh nghĩ trong loáng thoáng tiếng Seo Mùa gọi tên anh.
May thay, cảm giác mệt lả chỉ là do anh quá hồi hộp và âu lo thôi. Sức anh
thật ra vẫn còn nguyên vẹn đây. Nó ở trong lồng ngực của anh, trong đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.