GẶP GỠ Ở LA PAN TẨN - Trang 57

- Mọi người đều ngại. Đang ở trên núi mát mẻ, xuống vùng thấp đi

dân công, không chịu được nóng nực, ruồi muỗi, hay ốm đau.

- Thế nào?

- Thế chứ còn thế nào!
- Khè khè…
Bất ngờ, ông Quốc Thanh giật ngực, ngửa cổ phát ra một tràng cười.

Cười thật to, thật cởi mở. Hoá ra ông cười vì sự việc quá kỳ lạ, chưa từng
thấy. Nhận ra điều đó, Thiêm bỗng thấy dịu hẳn đi cơn bực bội đang tích
đọng trong người. Hoá ra, ông Quốc Thanh cũng còn có phần gần với bản
tính con người, dẫu là con người thô sơ, không căn cốt nền tảng.

Đợi ông ngắt tiếng cười, Thiêm nói tiếp:
- Còn việc cấm mổ trâu là không được. Tôi đồng tình với bà con ý

này. Người Mèo có câu nói: Bố nợ con một con dâu. Con nợ bố một con
trâu.
Đám ma, con trâu mổ là cái linh hồn dẫn người chết về với tổ tiên.

- Thế còn thuốc phiện?

- Có thấy cái độc hại. Nhưng bỏ thuốc phiện thì lấy cây gì trồng thay?

Rét, lúa không đóng hạt, ngô không trổ cờ. Còn thuốc phiện trồng dễ. Một
cục thuốc dắt cạp quần, đem đi chợ, mua đổi cái gì cũng tiện! Thuốc phiện
là đời sống của bà con.

- Chó chết lại thêm đồng riềng!
- Sao?

- Đã bỏ là bỏ tất, anh có hiểu điều này không, đường lối là quan trọng

nhất, dù cả làng hơn nghìn người này có chết đói hết cũng phải giữ vững
đường lối!

- Nói thế không nghe được!
- Miễn tranh luận. Chỗ này tôi phải chuyên chính.

- Còn về thuế…
- Đòi đóng bằng tiền chứ không đóng thóc chứ gì!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.