GẶP LẠI - Trang 63

phòng thì nghe thấy tiếng cô gọi phía sau lưng.
- Arthur ?
Lần này, anh cảm thấy tim mình nhảy vọt lên đến tận đầu. Anh quay người
lại.
- Tên anh như vậy phải không ?
- Vâng – anh thốt ra, miệng đã cạn khô nước bọt.
- Đơn thuốc của anh này ! – Lauren nói và đưa cho anh tờ giấy màu hồng.
- Cảm ơn cô – Arthur cầm tờ giấy và trả lời.
- Anh đã cảm ơn tôi rồi. Anh mặc áo vét vào đi. Giờ này buổi tối thường
lạnh đấy, và cơ thể anh hôm nay đã mệt đủ rồi.
Arthur vụng về xỏ một tay áo vào, lúc vừa định bước chân đi, anh quay
người lại và nhìn Lauren hồi lâu.
- Có chuyện gì vậy ? – cô hỏi.
- Cô có một con cú trong túi áo – anh nói với nụ cười buồn trên môi.
Và Arthur rời phòng khám.
Lúc anh đi ngang qua tiền sảnh, Betty gọi anh từ sau ô kính. Anh bước lại
chỗ chị, vẻ ngơ ngẩn.
- Anh ký vào rồi đi đâu thì đi – chị nói và chìa cho anh một quyển sổ to
màu đen.
Arthur ký vào sổ của khoa cấp cứu.
- Anh có chắc là anh khoẻ mạnh không ? – nữ y tá trưởng lo ngại. – Trông
anh có vẻ như bị choáng.
- Rất có thể - Arthur trả lời rồi bước đi.
Arthur đợi taxi trước cửa khoa cấp cứu, và từ quầy đón tiếp, nơi Betty đang
phân loại các phiếu nhập viện, Lauren nhìn theo anh mà anh không nhận ra.
- Chị có thấy anh chàng này trông hơi giống anh ta không ?
- Chị chẳng biết em nói về ai cả - nữ y tá trả lời, đầu vùi vào đống hồ sơ. –
Đôi khi, chị cứ tự hỏi không biết mình làm việc trong một bệnh viện hay
một cơ quan hành chính.
- Cả hai, em nghĩ thế. Chị nhìn anh chàng nhanh lên và nói cho em biết chị
thấy anh ta thế nào. Trông cũng không đến nỗi, phải không ?
Betty nâng cặp kính lên, đưa mắt nhìn qua một cái rồi lại vùi đầu vào đống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.