GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 162

Triệt Dã dùng đôi tay đang tan biến dần đi của cậu ấy vuốt tóc tôi,

nhìn tôi nở nụ cười từ biệt.

“Hy Nhã ngốc nghếch, cậu vẫn không hiểu ra sao? Mỗi người đều có

thiên sứ của riêng mình, và cũng sẽ trở thành thiên sứ để bảo vệ cho người
khác. Mình là thiên sứ của Hy Nhã, bảo vệ cho Hy Nhã, nhìn thấy Hy Nhã
hạnh phúc là niềm vui lớn nhất của mình. Nhưng Hy Nhã, cậu lại là thiên
sứ của Hứa Dực, thiên sứ không được trốn tránh trách nhiệm của mình.
Hạnh phúc của cậu ấy nằm trong tay cậu, cậu phải trả lại cho cậu ấy... cho
nên, cậu mau đi tìm cậu ấy đi.”

Hình ảnh của Triệt Dã ngày càng mờ dần, giống như chỉ một giây sau

sẽ hoàn toàn tan biến thành không khí trong suốt vậy. Nụ cười của cậu ấy,
mái tóc màu vàng kim của cậu ấy, sao lại mờ đến vậy. Cậu ấy nhẹ nhàng
ngước đầu nhìn lên bầu trời xa xăm, nụ cười của cậu ấy có gì đó rất khó
hiểu.

Ánh mắt đó, nụ cười đó đã từng xuất hiện khi cậu ấy chăm chú nhìn

đu quay ngựa gỗ, đã từng xuất hiện khi tôi nhắc đến bố cậu ấy, bây giờ...
chúng lại xuất hiện.

Nhưng có điểm không giống, đó là trong mắt cậu ấy ánh lên tia hy

vọng.

Tôi ngẩn người nhìn theo cậu ấy, sau đó cũng bắt chước cậu ấy ngẩng

đầu nhìn lên trời. Trên bầu trời cao và xa đó, có một con đom đóm đang
bay, đó là cánh diều mà tôi và Triệt Dã đã thả, nó như đang vẫy tay chào ai
đó, lại cũng giống như đang từ biệt.

Từ biệt...

“Mình sẽ ở trên trời bảo vệ cho cậu, Hy Nhã ngốc nghếch, cậu phải

thật hạnh phúc đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.