GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 160

dành cho bố đúng không.

Nhưng... bây giờ thì sao?

Tôi ngẩn người. Vòng tay đang ôm chặt của Triệt Dã tự dưng nới lỏng

ra.

“Còn có... cậu ấy. Chẳng phải vì câu nói của cậu vừa rồi mà khiến cho

cậu ấy biến mất sao? Mình là người bảo vệ cho cậu, nhưng cậu ấy mới là
người cùng cậu chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và cả hạnh phúc nữa.”

Hứa Dực...

Cho dù ngay cả trước khi cậu ấy tan biến mất, tôi vẫn không dám nhìn

thẳng vào đôi mắt u buồn của cậu ấy...

“Nếu chỉ vì niềm vui của một mình mình mà phải đổi lấy sự đau

thương, buồn khổ của bao nhiêu người như vậy, thì mình sao có thể cảm
thấy vui được? Hy Nhã ngốc nghếch, cậu cũng sẽ không vui đâu. Nếu như
vậy, cuối cùng sẽ chẳng còn ai vui vẻ được cả. Hy Nhã ngốc nghếch muốn
như vậy sao?”

“Nhưng... nhưng mình không thể để cậu một mình được, Triệt Dã ạ.”

“Nhưng Hy Nhã ngốc nghếch cũng không thể để bố cậu một mình

được.” Triệt Dã xoa nhẹ lên đầu tôi.

Bố?

Không biết có phải do ảo giác không, hình như tôi nghe thấy tiếng bố

đang gọi tôi. Âm thanh đó rất xa rất xa, giống như vọng lại từ một thế giới
khác, một không gian khác vậy, nhưng lại rất gần, giống như bố đang nói
bên cạnh tôi, rõ mồn một.

“Hy Nhã, con mau trở về đi, trở về với bố đi con.” *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.