GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 252

“Con người không thể chỉ sống cho bản thân mình.”

“Nhưng con người cũng không nên sống giả tạo. Chả lẽ cứ giả vờ làm

những việc mình không thích thì cậu mới thấy đó là cuộc sống hay sao?”

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy bàn về vấn đề này liệu có xa quá không, sao

mình lại đi bàn cãi điều đó với một anh chàng lạ mặt cơ chứ? Nếu có thời
gian, mình phải mau chóng rời khỏi đây để đi tìm Hứa Dực mới phải chứ.

“Vậy cậu tự sắp đặt cho mình một vở kịch chờ đợi hoàng hôn xuống,

chẳng phải cũng là giả tạo hay sao?” Tôi không phục, tiếp tục tranh luận.

“Một người nếu không biết tại sao mình phải làm một việc gì đó thì sẽ

không có đủ kiên nhẫn để hoàn thành nó. Tôi chỉ đang luyện cho mình lòng
kiên nhẫn để làm một việc gì đó mà thôi.”

“Nếu người có thể đưa cậu đi không bao giờ xuất hiện, thì cậu cứ chờ

ở đây cả đời sao?”

Nếu là tôi, liệu tôi có làm dược không? Chờ đợi lâu như vậy liệu có

làm được không?

“Tôi...” Cậu ta ngập ngừng một lát. “Tôi không biết”

Mọi chuyện trong tương lai đều không thể biết trước được, thế nên

không có gì là tuyệt đối cả. Có thể người đó sẽ không bao giờ tới, và cậu ta
sẽ phải bỏ đi và đến lúc đó hoàng hôn sẽ xuất hiện.

Tôi bỗng cảm thấy vấn đề này thật buồn, nên không muốn tiếp tục bàn

đến nữa.

“Tên của công viên này là “Đầu tiên” phải không?” Tôi chú ý đến tấm

biển nhỏ cắm bên cạnh, trên tấm biển đề tên công viên và điểm ngắm cảnh.

“Tại sao nó lại có tên là “Đầu tiên” nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.