GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 318

sóng biển cuốn trôi đi vậy.” Giọng cậu ta bình tĩnh như đang bàn luận về
mùi vị đồ uống lúc nãy vậy.

Biêến mất không để lại một dấu tích nào ư? Tất cả những hình ảnh tôi

đã chứng kiến từ lúc xuống xe đến giờ bỗng ùa về trong trí nhớ của tôi...

Đầu tiên là hình ảnh cô bé đứng khóc thương tâm được một cậu bé

đáng yêu tặng cho chiếc kẹo bông ngũ sắc, rồi đến hình ảnh một đôi tình
nhân giúp một cụ già qua đường, và cả hình ảnh người mẹ dạy đứa con thơ
phải vứt rác đúng chỗ để bảo vệ môi trường... Bao nhiêu con người đang
bận rộn với cuộc sống, bao nhiêu hình ảnh đẹp đẽ như những tia nắng ấm
áp đang tỏa sáng khắp cả thành phố này, và cả chàng trai tốt bụng đã giúp
tôi trả tiền nước đang ngồi bên cạnh tôi nữa...

Tất cả đều sẽ biến mất ư?

Sau khi biến mất chẳng phải chuyến xe Fly cũng chẳng còn trạm dừng

cuối cùng sao?

Không đến được trạm cuối cùng, bác tài xế sẽ ra sao nhỉ? Sao lại có

thể tàn khốc như vậy được, đúng là không thể nào tưởng tượng nổi...

Đột nhiên, tôi nảy ra một sáng kiến lý tưởng.

“Chỉ cần không ai nhìn thấy thời gian trên mặt đồng hồ là được đúng

không? Vậy chúng ta lấy vải che mặt đồng hồ đó đi là được rồi.”

“Làm sao có thể ngăn cản mọi người không xem thời gian chứ. Dù lúc

này đây người đó còn chưa xuất hiện nhưng chắc chắn trong tương lai sẽ
xuất hiện. Thực ra...” Cậu ta dừng lại một lúc rồi lại cười nói tiếp. “Thực ra
mọi người ở đây cũng muốn biết thời gian lắm. Cậu thấy đấy, thành phố
này tràn đầy sinh lực, ồn ào, nhộn nhịp, cuộc sống tấp nập như thế mà thiếu
đi thời gian thì sẽ gây ra rất nhiều cảnh hỗn loạn. Ngã tư không có đèn xanh
đèn đỏ, người ta chờ đợi nhau quá lâu mà không biết cụ thể là bao lâu nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.