GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 37

Con người không thể lúc nào cũng vui được, đúng không? Nhưng từ

trước tới giờ tôi lại chưa bao giờ cùng anh ấy chia sẻ những nỗi đau, chưa
từng an ủi khi anh buồn.

Với tâm trạng vô cùng áy náy, tôi tiên về phía trước, nắm lây tay Cố

Hạo Thần, hỏi: “Sao anh lại khóc?”.

Thần nhìn tôi một cái, rồi quay đầu, tiếp tục các động tác đang làm dở.

Lúc này tôi mới phát hiện ra anh ấy đang vừa khóc vừa gấp máy bay giấy.
Bên cạnh anh ấy có mấy quyển giống như vở bài tập, trên các quyển vở có
dấu vết của những trang bị xé. Còn xung quanh đôi chân đang ngập trong
nước biển của anh có rất nhiều máy bay giấy đang dập dềnh theo sóng biển.

“Sao anh lại khóc thảm thiết như vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Tôi căng thẳng và lo lắng hỏi anh.

Nhưng Thần không hề dừng tay, cứ mặc cho nước mắt thi nhau rơi

xuống biển. Anh không trả lời tôi, mà ra sức ném những chiếc máy bay
giấy đã gấp xong xuống biển, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Thế nên tôi cũng đành rơi vào trạng thái trầm lặng, cùng anh ngổi trên

dải đá ngầm và nhìn ra biển.

Những chiếc máy bay giấy được phi ra liên tục, chiếc thì rơi và chìm

xuống dưới nước, chiếc lại bay được rất xa.

Máy bay giấy được phi ra biển, có thể sẽ có một chiếc bay qua được

biển.

Tình cảm của người gấp máy bay giấy, bất kể là nhớ nhung, day dứt,

hay là hạnh phúc... cũng sẽ được máy bay đưa tin đi chứ nhỉ?

Thần đang gấp máy bay cho ai nhỉ? Thông tin mà anh ấy muốn truyền

tải đi là gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.