“Em, em ở đâu đấy?”
“Em, em đừng dọa anh!”
“Em, đừng chơi trò trốn tìm nữa. Anh... sợ lắm...”
Cố Hạo Thần gọi hết lần này đến lần khác, sau đó bắt đầu khóc như
mưa. Nhưng những âm thanh vọng lại chỉ là tiếng sóng biển đập vào đá
ngầm.
Mặt biển xanh bị nỗi đau thương che phủ, dần dần biến thành một màu
xám xịt.
Chính vào lúc tôi vô cùng đau lòng khi nhìn thấy cô bé mất tích, thì
hình ảnh trước mặt lại chuyển sang một cảnh khác, cảnh trong bệnh viện.
Cố Hạo Thần nằm trên giường bệnh, ánh mắt thất thần. Chú Cố, cô Cố
và cả các y bác sĩ trong bệnh viện cố gắng cho anh ăn, nhưng anh chỉ ngẩn
ngơ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giống như không biết đến sự có mặt của mọi
người xung quanh.
Cô Cố khóc rất thảm thương. “Tiểu Thần, mẹ đã mất em của con,
không thể mất thêm con nữa! Nghe lời mẹ, con cố ăn một chút gì đi được
không? Tiểu Thần, con nghe lời mẹ được không?”
Nhưng ánh mắt của Thần vẫn vô hồn, bên trong tràn ngập nỗi đau
thương xám xịt, khiến cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy xót xa.
Có lẽ Thần không thể châp nhận được sự thật là em gái đã ra đi, nên
đã khép chặt trái tim mình.
Khi màn đêm buông xuống, Thần nhìn bầu trời đầy sao, ánh mắt của
anh bỗng nhiên chỉ nhìn chăm chú vào một điểm. Anh xuống giường, đứng
dựa vào bệ cửa sổ rồi nhìn lên bầu trời đầy sao cầu xin: “Em gái, em là