GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 77

“Vì...” Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, nụ cười có vẻ miễn cưỡng. “Khi đó,

ánh mắt của họ đều tập trung nhìn ngắm người mình yêu thương lần cuối.
Tất cả những gì mà họ mong muốn được nhìn thấy cũng chỉ là mong được
ngắm người mình yêu thương mà thôi.”

Triệt Dã từ từ giải thích. Giọng cậu rất nhẹ nhàng, trong giọng nói

chứa đựng bao tình cảm mà tôi không tài nào đoán biết được.

Thế còn cậu thì sao, Triệt Dã?

Lúc đó hình ảnh duy nhất trong mắt cậu có phải là mình không?

Cậu cố tình nói cười với người con gái khác, cố tình lái xe đâm vào

người con gái khác, cố tình... làm bao nhiêu việc ngốc nghếch như vậy, chỉ
là để mình phải rời xa cậu. Thế tại sao bây giờ gặp lại mình lại không dám
thổ lộ lời yêu thương với mình một lần nữa?

Tuy mình biết cậu thích mình, nhưng trong lòng mình vẫn luôn thấp

thỏm, lo âu.

Vì những gì đang diễn ra trước mắt mình quá tuyệt vời, nên mình rất

sợ bị mất nó.

Triệt Dã... mình sợ lắm...

Nếu cậu lại ra đi một lần nữa...

“Hy Nhã!” Triệt Dã đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi cố gắng lấy lại tinh thẩn, quay đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy như đang

làm phép để biến hóa ra một cái kéo trong tay.

“Triệt Dã!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.