GHỀNH ĐÁ CHEO LEO - Trang 9

chết dần mòn đứa con của chị. Chị hãy đi xa khỏi Huế và tìm về bờ biển,
nơi ấy con chị sẽ tìm gặp được sức sống là không trung bao la, là khí trời
thanh thoát, là mặt trời ấm áp và là những chân trời bát ngát của biển cả.
Chị tập luyện cho con chị làm quen với bãi cát, dấn mình thấm nước muối
của đại dương. Và một khi sức mạnh của con chị tái sinh, chị hãy để cậu
chạy nhảy tự do như gà tơ giữa đồng cỏ xanh tươi. Rất may ở ven biển
không thiếu trẻ con nô đùa, chị hãy để cậu trà trộn, hoà mình vào lũ trẻ ấy
đùa chơi thả cửa trên bãi cát. Chị đừng che chở cậu tránh nắng tránh mưa.
Hãy để mặc cậu ăn uống ngủ nghỉ tuỳ thích. Chẳng cần phải thuốc men và
thầy thuốc nào cả. Thiên nhiên tài khéo hơn các viện bào chế. Chỉ mình
thiên nhiên tạo nên phép lạ và kỳ diệu.
Dặn dò xong, ông đứng dậy cáo biệt ra về.
Ngọc Hạnh nhớ tới Thanh Hải, một làng chài lưới có người thân thuộc. Thế
là ngay trưa hôm đó, nàng lấy vé xe lửa đi Đà Nẵng. Và cũng chiều hôm đó
từ Đà Nẵng, nàng thuê xe ngựa hướng về miền cửa biển, nơi đây sự sống
và thần chết sẽ giành giật nhau mạng sống của đứa con trai nàng..

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.