GHỀNH V - Trang 39

minh vây bủa tôi, nhưng chưa hẳn mấy thuyết phục. Nhìn vào mắt Mai, tôi
quả quyết :

"Cho đến sáng nay, khi nghe Mai ngâm thơ tôi, tôi ngộ, chỉ cần một

người cảm thấy, Lời đã làm chức năng cứu rỗi rồi. Ở đây, Lời chính là cái
Đẹp, đồng thể đồng chất, như từ phép lạ..."

Mai ngước mắt, buông thõng :
"Em chẳng hiểu ông nói chi..."
Tôi thở dài :
"Thì tôi cũng thế..."
Ngừng nói, tôi ngửng mặt nhìn đám mây vắt vẻo lưng trời, thì thào chỉ

cho mình nghe:

"Ờ! Có lẽ nào...toàn là vọng niệm, sáo rỗng, thứ Lời đầy con người vào

hỗn mang của tâm ý! "

Chuệnh choạng, Mai vớ cây gậy, đứng lên. Nàng nhìn tôi, ánh mắt

thương hại, khẳng định :

"Nhưng Thơ ông thì em biết, không thế !''
16
Nhìn Mai tập tễnh bước, tôi đứng lên hỏi, rồi tìm cho nàng chai thuốc

hôm qua bà chủ quán trọ dùng để bóp chỗ chân nàng trặc khớp. Nàng bảo
bà chủ quán phải đi lên thị xã từ sáng sớm, dặn tối khuya mới về, cơm nước
đã làm sẵn, chỉ cần hâm lên để ăn thôi. Nhìn ra ngoài nắng, tôi đề nghị :

"Ra hàng hiên ngồi cho thoáng. Để tôi bóp chân cho em nhé!"
Mai để tôi xốc nách, cười nhẹ. Nàng mặc đồ bộ bằng lụa mầu thiên

thanh, tóc dài buông lơi trên vai, da xanh xao, mắt trũng sâu như thiếu ngủ.
Lại hương nhài thoảng qua, rồi vô tăm. Để Mai dựa người vào cái cột
chống mái hiên, tôi nâng chân nàng đặt vào lòng, đổ thuốc vào tay rồi nhẹ
nhàng xoa chỗ chân bị trặc nay gần như hết sưng, chỉ còn chút vết thâm
tím. Thuốc bóp thơm mùi hoa cỏ bốc lên mũi.

"Chắc chỉ mai là chân em khỏi, đi lại bình thường được, em ạ", tôi vui

giọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.