GHÉT, THÂN, THƯƠNG, YÊU, CƯỚI - Trang 124

“Đúng vậy,” người phụ nữ nói. “Người ta biến đổi mọi thứ. Chị có muốn

biết bà Alfrida nói gì về chị không?”

Đến rồi. Tôi biết chuyện này sẽ đến mà.
“Gì thế?”
“Bà nói chị láu, nhưng chị không láu đến mức như chị vẫn nghĩ về

mình.”

Tôi buộc đôi mắt mình không được rời khuôn mặt sẫm tối ngược sáng

ấy.

Láu, quá láu, không đủ láu.
Tôi nói, “Chỉ vậy thôi sao?”
“Bà nói chị là kiểu người máu lạnh. Đó là bà nói chứ không phải tôi nhé.

Tôi chẳng có gì phản đối chị cả.”

* * *

Chủ nhật đó, sau bữa trưa ở nhà cô Alfrida, tôi bắt đầu đi bộ suốt đường

về nhà trọ. Nếu đi cả hai chiều, tính ra tôi đi hết khoảng mười sáu cây, như
thế chắc bù lại hiệu ứng của bữa vừa ăn. Tôi thấy no căng, không chỉ no
thức ăn mà cả mọi thứ tôi nhìn thấy và cảm thấy trong căn hộ ấy. Những đồ
nội thất cổ lỗ sĩ, chật ních. Những khoảnh khắc im lặng của chú Bill. Tình
yêu của cô Alfrida, bướng bỉnh như bùn quánh, không thích hợp và tuyệt
vọng - từ những gì tôi thấy - ngay chỉ về mặt tuổi tác.

Sau khi đi bộ một lúc, tôi không còn thấy nặng bụng nữa. Tôi thề không

ăn gì nữa trong hai tư tiếng đồng hồ tới. Tôi đi theo hướng Bắc rồi hướng
Tây, hướng Bắc rồi hướng Tây, trên các con phố của thành phố nhỏ bé khá
là vuông vắn này. Vào một chiều Chủ nhật, hiếm khi có xe cộ, trừ trên các
đường lớn. Đôi khi hành trình của tôi trùng với một tuyến xe buýt trong
suốt vài đoạn phố. Một chiếc xe buýt đi ngang qua, có thể chỉ chở có hai ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.