GHÉT, THÂN, THƯƠNG, YÊU, CƯỚI - Trang 125

hành khách thôi. Những người tôi không quen và những người không quen
tôi. Thật là một ân phúc.

Tôi đã nói dối, tôi không đi gặp bạn bè nào cả. Các bạn tôi hầu hết đã về

nhà mình, bất kể họ đang sống ở đâu. Chồng chưa cưới của tôi đi vắng đến
ngày hôm sau - anh đang ghé thăm cha mẹ anh ở Cobourg, trên đường về
nhà từ Ottawa. Không có ai trong nhà trọ khi tôi về tới đó - không có ai để
tôi lo ngại phải nói chuyện hay phải nghe chuyện. Tôi không có việc gì
phải làm cả.

Khi đã cuốc bộ hơn một tiếng, tôi thấy một hiệu dược phẩm

[10]

đang mở

cửa. Tôi đi vào đó uống một tách cà phê. Cà phê được hâm lại, đen và đắng
- có vị như thuốc, đúng như tôi đang cần. Tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm, và lúc
này tôi còn bắt đầu thấy hạnh phúc. Hạnh phúc được cô độc. Để nhìn ánh
nắng tràn vỉa hè trong buổi chiều muộn nóng nực, những cành cây vừa trổ
lá, đổ xuống bóng râm hổng hụt. Để nghe những âm thanh, đến từ sau cửa
hiệu, những âm thanh của trận bóng trên đài mà người đàn ông vừa phục vụ
tôi đang nghe. Tôi không nghĩ đến cái truyện ngắn tôi sẽ viết về cô Alfrida
- không nghĩ riêng về điều đó - mà về công việc tôi muốn làm, dường như
giống với việc chộp lấy một thứ bất ngờ xuất hiện, hơn là dựng nên câu
chuyện. Tiếng đám đông reo hò khi tới tai tôi nghe như tiếng tim đập mạnh,
tràn ngập nỗi buồn. Những đợt sóng đẹp đẽ, nghe thật trang nghiêm, với
những lời cổ vũ và than vãn xa xôi, gần như không phải của con người.

Đó là điều tôi muốn, đó là điều tôi nghĩ mình phải chú tâm đến, đó là

cách mà tôi muốn sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.