GHÉT, THÂN, THƯƠNG, YÊU, CƯỚI - Trang 224

Bây giờ thì Brendan cũng ngước lên nhìn Lorna.
“Em làm gì ở trên đó?”
“Dỡ đồ.”
“Em không cần phải làm bây giờ. Xuống đây đi.”
“Em sẽ xuống. Một chút nữa.”
Từ lúc cô bước vào nhà - chính xác hơn và từ lúc cô nhận ra tiếng nói cô

nghe được phát ra từ chính sân sau nhà mình, và đó và tiếng của Polly và
Lionel - Lorna không nghĩ gì về cảnh cô tưởng tượng ra, hết dặm đường
này qua dặm đường khác, cảnh Polly treo trên dây ở cửa hậu. Giờ thì ý nghĩ
ấy khiến cô ngạc nhiên, như thỉnh thoảng người ta ngạc nhiên khi nhớ lại
một giấc mơ, rất lâu sau khi thức dậy. Nó có sự tác động và bẽ bàng của
một giấc mơ. Cũng như sự vô dụng.

Cô không nhớ ra cùng một lúc, nhưng dần dần cô nhớ về chuyện cô

thương lượng đánh đổi. Khái niệm non kém và ấu trĩ của cô về đánh đổi.

Nhưng mà cô đã hứa gì?
Không được liên quan đến bọn trẻ.
Cái gì đó của riêng cô
Cô hứa là cô sẽ làm cái việc mà cô sẽ phải làm, khi cô nhận ra đó là việc

gì.

Đó là kiểu đi nước đôi, đánh đổi nhưng lại không phải là đánh đổi, một

lời hứa không có ý nghĩa gì cả.

Nhưng cô đã thử mọi khả năng. Gần như là cô đang lên hình hài cho một

câu chuyện để kể cho ai đó - bây giờ Lionel không phải là người đó nữa -
nhưng mà một ai đó, để mua vui.

Nhịn đọc sách.
Nhận nuôi trẻ từ những gia đình không tốt và những nước nghèo đói.

Làm việc nặng nhọc để chữa chạy những vết thương cho chúng và bù đắp
vì chúng đã bị ghẻ lạnh.

Đi nhà thờ. Chịu tin vào Chúa Trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.