GIÁ ĐÂU ĐÓ CÓ NGƯỜI ĐỢI TÔI - Trang 147

không tin chút nào.
Ít ra ông ta cũng sẽ có chuyện để kể cho mọi người nghe trong bữa tối.
Chính vợ ông ta sẽ được hài lòng. Riêng tối nay, ông ta sẽ không khiến bà
phải ngán đến tận cổ với cơn khủng hoảng của ngành xuất bản nữa.
Lần đầu tiên trong ngày, tôi cảm thấy dễ chịu.
Tôi nhìn những nhân viên phục vụ của nhà hàng ở vỉa hè đối diện đang hối
hả quanh những chiếc bàn có trải khăn với hoạ tiết cải hoa nồi, họ có phong
cách làm việc hết sức nề nếp (giống hệt những truyện ngắn của tôi, tôi nghĩ
thế và nhếch mép cười khuẩy), nhất là một người mà tôi chiếu tướng kỹ
càng nãy giờ.
Đích thị là dạng bồi bàn kiểu Pháp chuyên gây rối loạn hệ hóc môn của
những phụ nữ Mỹ mập ú vận đồ thể thao hiệu Reebok.
Tôi đã hút một điếu thuốc tuyệt ngon, chậm rãi nhả khói và quan khát
khách bộ hành.
Gần như hạnh phúc (với một vài chi tiết cũng gần đạt đến mức đó, ví như
sự hiện diện của một cột tính tiền đậu xe phía bên phải tôi đang bốc mùi
nước đái chó khai nồng nặc).
Tôi đã ngồi như vậy mà chú tâm suy suy ngẫm về thảm hoạ của mình trong
bao lâu?
Tôi không rõ.
Nhà hàng đang lúc đông khách và người ta nhìn thấy những cặp đôi ngồi
bên bàn kê ngoài hiên đang cười phá lên và uống rượu vàng màu phớt đựng
trong những chiếc ly hình cầu.
Tôi không thể ngăn mình có ý nghĩa thế này:
… có thể trong một cuộc đời khác, ngài chủ bút của tôi sẽ đưa tôi đến nhà
hàng nay dùng bữa trưa “bởi lẽ làm vậy sẽ tiện hơn”, cũng khiến tôi cười
phá lên và đề nghị gọi một loại rượu vang ngon hơn loại vang Côteaux de
Provence kia… sẽ giục tôi viết thật mau cho xong cuốn tiểu thuyết này
“chín chín một cách lạ lùng đối với một người phụ nữ ở tuổi cô…” rồi
khoác tay tôi, tiễn tôi đến tận một trạm chờ taxi. Ông ta sẽ khoe khoang đôi
chút để để quyến rũ tôi…
… chắc chắn là trong một cuộc đời khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.