GIÁ ĐÂU ĐÓ CÓ NGƯỜI ĐỢI TÔI - Trang 146

Ngày hôm đó, có lẽ tôi đã không mất tất cả.
Đúng vậy. Người ta không thường xuyên có dịp ngắm một người con gái
giống như cô y trong nhiều giờ liền.
Tôi thích chất giọng của cô ấy.
Thỉnh thoảng, cô ấy ra hiệu cho tôi để tôi cảm thấy bớt cô độc hơn.
Và rồi những chiếc máy tính cá nhân im bặt, những chiếc máy trả lời tự
động được khởi động, đèn đóm tắt ngúm và những ngăn làm việc dần vãn
người.
Tôi nhìn tất cả bọn họ ra về, người này nối tiếp người kia và tất cả đều nghĩ
rằng tôi ngồi đó là vì tôi có hẹn gặp. Nghe mới khó tin làm sao.
Cuối cùng Yêu Râu Xanh cũng rời khỏi hang để khiến những kẻ đang tập
tọng viết lách phải khóc lóc van xin thảm thiết:
- Cô vẫn còn ở đây sao!!!
- … - Nhưng tôi phải làm gì với cô bây giờ?
- Tôi không biết.
- Nhưng giá mà tôi biết được nhỉ. Tôi sẽ gọi cho cấp cứu hay cứu hoả và
chỉ cần chưa đến năm phút, họ sẽ giúp sơ tán cô khỏi đây! Dẫu sao thì cô
cũng không có ý định ngủ lại đây đấy chứ?!
- Không, đừng gọi ai cả, làm ơn đi… Rồi nó sẽ tự lỏng ra thôi, tôi cảm thấy
thế… - Hẳn là thế rồi, nhưng tôi còn phải đóng cửa văn phòng, cô cũng
hiểu điều ấy mà, phải không?
- Cho tôi xuống vỉa hè với.
Hẳn bạn nghĩ là không phải ông ta đưa tôi xuống. Ông ta đã gọi hai nhân
viên chạy vặt đang loanh quanh gần đó. Hai gã cao lớn và điển trai, hai kẻ
tay sai mình đầy hình xăm, để khiêng chiếc kiệu của tôi.
Mỗi gã cầm một tay ghế, nhấc bổng lên rồi nhẹ nhàng đặt tôi vẫn gắn chặt
với cái ghế xuống chân toà nhà.
Quá sức đáng yêu.
Ngài chủ bút tương lai-trước đây của tôi, người đàn ông lịch lãm luôn tin
tưởng vào tôi trong thì tương lai ấy, đã hồ hởi vẫy tay chào từ biệt tôi.
Ông ta đi xa dần và nhiều lần quay lại nhìn, vừa nhìn vừa lắc đầu như để
thoát khỏi một cơn ác mộng, ông ta không tin được chuyện đó, thực sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.