GIÁ ĐÂU ĐÓ CÓ NGƯỜI ĐỢI TÔI - Trang 144

Ông ta đứng dậy khỏi ghế (những cử chỉ khoáng đạt và oai vệ), tiến về phía
tôi, làm ra vẻ muốn bắt tay tôi… Nhưng vì thấy tôi không có bất kỳ phản
ứng nào, lại làm ra vẻ chìa tay ra cho tôi bắt… Vẫn không thấy bất cứ phản
ứng nào từ phía tôi, lại làm ra vẻ muốn nắm tay tôi mà bắt… Vẫn không
thấy có bất kỳ…
- Xảy ra chuyện gì vậy? Thôi nào… đừng tỏ ra chán nản như thế chứ, cô
biết đấy, được ra sách ngay từ bản thảo đầu tiên là chuyện rất hiếm gặp. Cô
biết là tôi đặt lòng tin ở cô cơ mà. Tôi cảm thấy chúng ta sẽ cùng nhau làm
nên chuyện lớn. Mà tôi cũng đâu có giấu cô chuyện tôi tin tưởng ở cô.
Thôi ngay cái trò đùa cợt khoa trương ấy đi. Ông không thấy là tôi đang kẹt
cứng sao.
- Nghe này, tôi thấy làm tiếc. Tôi không biết mình bị làm sao nữa, nhưng
tôi không tài nào nhấc người lên được. Như thể tôi không còn chút sức lực
nào nữa vậy. Chuyện này mới ngu ngốc làm sao.
- Cô có hay gặp phải hiện tượng này không.
- Không. Đây là lần đầu tiên.
Cô thấy đau không?
- Không. Thực ra cũng hơi đau một chút nhưng đó lại là chuyện khác.
- Thử cử động các ngón tay xem nào.
- Tôi không thể.
- Cô chắc chứ?
- Ồ … vâng.
Hai ánh mắt giao nhau một lúc lâu, theo lối hòn bấc ném đi, hòn chì ném
lại.
- (bực dọc) Cô cố tình làm vậy hay sao thế?
- (vô cùng bực dọc) Nhưng chắc chắn là không phải thế, ông nhìn mà
xem!!!
- Cô có muốn tôi gọi một bác sĩ đến đây không?
- Không, không, rồi sẽ qua thôi.
- Đúng vậy, nhưng vấn đề là ở chỗ, tôi ấy mà, tôi còn có những cuộc hẹn
khác… Cô không thể cứ ngồi lì ra đó được
- Thử lần nữa xem nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.