GIÁ ĐÂU ĐÓ CÓ NGƯỜI ĐỢI TÔI - Trang 81

đấy!
- Thứ nhất, tôi sẽ không ra khỏi xe trong bộ dạng như thế này, thứ hai, nó
không mỏng tang mỏng dính, nó chỉ là áo lưới, ở hiệu Pramod người ta
không dạy nàng thuật ngữ đó sao
- Nhưng nhỡ xe chị hết sạch xăng thì sao? Không kể đến chuyện trong xó
xỉnh này chắc chắn sẽ có những anh chàng trước kia từng hâm mộ chị…
- Chỉ cho chị xem đi… ở đâu nào? (vẻ quan tâm)
- Nhìn kìa, đấy đấy, gã kia không phải là “Chảo Tefal” hay sao…?
- Lui ra một chút xem nào… À phải rồi! Em nói đúng… Lạy chúa, anh ta
trông xấu quá vậy, còn thảm hơn cả trước kia nữa. Bây giờ anh ta đi xe gì?
- Một chiếc Opel.
- À! Chị nhìn thấy rồi, “The Opel touch”, trên thanh chắn phía sau có ghi
thế.
- Chị ấy nhìn tôi, chúng tôi cười bò ra. Hai chị em ngồi trong cùng một
chiếc xe và cười lăn cười bò:

1) Vì đã xuất hiện thật đúng lúc.
2) vì “Chảo Tefal” (bởi vì anh ta đặc biệt không ưa bị gắn cho cái biệt danh
này)
3) vì chiếc Opel trang trí họa tiết của anh ta .
4) vì tay lái bọc vải len của anh ta.
5) vì cái áo chẽn da mà anh ta chỉ mặc vào dịp cuối tuần và vì đường ly
thẳng tắp không chê vào đâu được chạy dọc chiếc quần jean hiệu 501 của
anh chàng, mẹ anh ta đã thành công khi miết bàn là cật lực.
Trận cười sảng khoái mới khiến người ta dễ chịu làm sao.

Chị gái tôi, với chiếc xe to đùng thô kệch của chị, cho bánh xe nghiến ken
két trên bãi đỗ xe của quán rượu Milton, những khuôn mặt ngoảnh lại nhìn
ngó, chị ấy bảo tôi: “Thể nào chị cũng phải nghe Jojo cằn nhằn cho mà
xem, thế này sẽ làm hỏng hết lốp xe mà…”
Chị ấy cười.
Tôi gỡ cặp kính áp tròng khỏi mắt và ngả ghế ra sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.