GIA ĐÌNH - Trang 152

Bảo vẫn mê man với giấc mộng:
- Đời chúng ta đầy đủ, thực là đầy đủ!
- Nhưng có dăm chục cái suốt chị đánh chưa được một nửa. Chị trông

đây này.

- Ồ, mẹ đánh nhanh mà khéo nhỉ!
Bà Toàn cười:
- Rõ mẹ hát con khen.
- Nhưng mẹ hát hay thì con vẫn phải khen chứ!
- Nhưng có đánh mau lên cho tôi có suốt dệt vải bây giờ đây. Gần bẩy

giờ rồi còn gì!

- Xin vâng.
Xa lại chạy, tiếng kêu vù vù, Bảo một tay quay guồng, một tay cầm sợi

chỉ, làm việc như cái máy. Tư tưởng của nàng vẫn lặng lẽ theo giòng. Nàng
sung sướng. Nhưng nàng muốn ai ai cũng có quan niệm về sự sung sướng
như nàng, như chồng nàng. Nàng nghĩ đến mẹ chồng thì nàng hơi buồn. Bà
cụ, nàng vẫn nhận thấy tốt lắm, hiền từ lắm, thành thực yêu con, yêu dâu,
yêu cháu và khoan dung đối với hết thẩy những người làm lụng trong nhà.
Song nàng cho thế không đủ. Lòng tốt của người đàn bà An Nam thường
thường chỉ quanh quẩn trong gia đình: Bao nhiêu tình thương, bao nhiêu tư
tưởng âu yếm người ta để cả vào con và cháu. Sao tình thương ấy, mình
không ném tung ra khắp bốn phương, vì sự sung sướng của mình không thể
ví như một cái cù lao xanh tốt ở giữa biển khơi đầy sóng gió được, nó phải
như một khu ruộng lúa chín trong một cánh đồng lúa chín lan rộng mênh
mông tới bốn phía chân trời.

- Thưa mẹ, chung quanh mình, người ta khổ sở thì mình sung sướng sao

được?

- Việc gì người ta khổ sở!
- Vâng, việc gì lại chịu để người ta khổ sở. Bổn phận mình là phải làm

cho người ta sung sướng như mình.

- Thì hãy được đến đâu hay đến đấy! Mình có làm vua làm chúa gì đâu

mà bảo mình có thể nghĩ đến khắp bàn dân thiên hạ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.