GIA ĐÌNH - Trang 150

Bà mẹ mỉm cười:
- Tuỳ con đấy, mướn thêm người thì mướn.
- Thưa mẹ, vì mùa nực sắp đến, cần phải có nhiều vải mỏng cho người

hàng ấp mặc mát.

- Nhưng con ạ, năm nay có để lại cho họ thì nên tăng giá lên một ít, chứ

năm ngoái anh Hạc anh ấy tính giá rẻ quá không đủ vốn.

- Vâng, con cũng tưởng thế. Làm giúp họ thì làm, nhưng đừng để ai thiệt

vẫn hơn. Năm nay con phải tính sát giá mới được. Mình không ăn lãi thì
thôi, chứ thực chả nên cho không. Năm nào đói kém mình cưu mang họ đã
đành, chứ năm nay được mùa, dân trong đồn điền sung túc cả.

- Mà Hạc đi đâu ấy nhỉ?
- Thưa mẹ, lúc con ngủ dậy thì anh Hạc đã đi rồi. Chừng lại đến đồi

Nam.

Bà Toàn thở dài:
- Anh ấy chỉ bày đặt ra công việc cho thêm vất vả, chẳng năm nào là anh

ấy không nghĩ ra thứ nọ thứ kia.

- Thưa mẹ, người ta phải bận việc luôn mới sung sướng được. Khu nghỉ

mát, nhà con dựng lên ở đồi Nam, khi nào xong thì mẹ với con vui vẻ biết
bao! Đàn bà con trẻ trong hàng ấp khi rảnh việc đến đó nghỉ ngơi... Còn gì
sung sướng bằng trông thấy ở trước mắt những người dân quê mặt mũi sạch
sẽ, quần áo sạch sẽ nô đùa trò chuyện thảnh thơi. Rồi ở các làng khác, họ sẽ
theo gương dựng những nơi nghỉ mát cao ráo như thế cho dân làng. Con
nghĩ đến điều đó thì con sung sướng quá. Thưa mẹ, người ta chỉ có thể sung
sướng khi ngắm thấy chung quanh mình mọi người đều sung sướng.

Bà mẹ chồng cười thẳng thắn:
- Sao mà chị nói giống anh thế?
Bảo cũng cười:
- Vâng, con giống như hệt nhà con, thế mới chết chứ!
- Chẳng biết sung sướng cái gì, chỉ biết năm ngoái được bao nhiêu lợi

tức anh ấy tiêu cả vào khu nhà nghỉ mát. Mà anh ấy trông coi cái đồn điền
này đã tám năm rồi vẫn chưa để dành được mấy tí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.