GIA ĐÌNH - Trang 156

được vậy, chứ đối với bọn thuê nhà ở Hà Nội, thì lắm lúc đến khổ, nào tiền
trả chậm, nào bớt đầu bớt đuôi, có khi lại không thèm trả nữa. Như cái nhà
phố Quan thánh của cô hai nó nhà tôi cho một người tây thuê… Thôi thì họ
quấy nhiễu đủ thứ, hết quét vôi, sơn cửa lại đảo ngói, thông lò sưởi, mình
quanh năm cứ phải bận bịu vào đấy.

Bảo nghe chối cả tai, cố tìm cách tống anh chàng lên nhà:
- Xin mời bác lên phòng khách xơi nước.
Hạc cũng nói tiếng Pháp mời Viết một câu. Chờ hai người đi khuất, bà

Toàn hỏi Bảo:

- Vợ lẽ ông ta có phải cái người bỏ chồng ấy không?
- Thưa mẹ, chính phải đấy.
Bà Toàn thở dài:
- Thế thì nhà ông ta rồi không khéo tan nát mất.
Bảo cũng thở dài:
- Chị Phụng thực khổ! Lấy phải người chồng chẳng ra gì!
Bà Toàn chép miệng:
- Chắc nó lại cho ông ấy ăn bùa yêu đấy chứ gì!
Bảo mỉm cười:
- Thưa mẹ, bùa bèn gì! Chẳng qua anh ngốt cái gia tài của chị, chị hám

cái chức tri phủ của anh. Con chỉ lạ một điều là chị Phụng con vẫn dửng
dưng, bình tĩnh, sung sướng như thường được, và lạ hơn nữa, vẫn yêu mến
chồng như khi chồng chưa có vợ lẽ.

- Chà! bà ấy năm, sáu mặt con rồi, còn cần gì!
Bảo buồn rầu nhìn mẹ chồng:
- Nếu thế thì con chả muốn có nhiều con. Có nhiều con để rồi anh Hạc

lại đi lấy vợ lẽ như người ta.

Bà Toàn cười vui vẻ. Bảo cũng cười theo. Bỗng nàng ngồi im, lắng tai

nghe: ở nhà trên vừa có tiếng cười hị hị, giọng cười bệ vệ, tự đắc của một
người giàu sang to béo.

Lúc bấy giờ trong phòng khách, Viết đương thuật cho Hạc nghe những

khoé khôn khéo của mình. Hết chuyện làm quan đến chuyện gia đình. Hạc
nhận thấy Viết rất tự đắc với cái đời đương sống, không phàn nàn một điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.