GIA ĐÌNH - Trang 190

sắp nghiện thuốc phiện và thường lên tỉnh hay ra phố huyện hút giấu, nàng
vẫn dửng dưng như không.

Một buổi chiều, xem báo thấy tin Viết lên quyền bố chánh Bắc cạn, An

bảo cho nàng biết. Nàng thản nhiên hỏi lại:

- Quyền bố chánh à? Liệu có được thực thụ ngay không, nhỉ?
- Chắc sang xuân thủ thì được thực thụ. Đi quyền thế để giữ chỗ.
Nga mỉm cười:
- Thế sao anh ấy bảo không thích thăng bố chánh, vì làm bố chánh ít

bổng.

- Mấy năm trước kia. Bây giờ giàu rồi, cần gì làm giàu nữa. Với lại cũng

phải qua cái cầu bố chánh để tới chức tuần phủ, tổng đốc chứ.

Nga cười vơ vẩn, chẳng hiểu cái cười của mình có ý nghĩa vui thích, hay

mỉa mai, hay phiền muộn.

- Cậu có gửi giây thép mừng không?
- Mừng hay không, điều đó… thiết tưởng không cần … Ừ, mừng thì

mừng… Nhưng viết thư cũng được, đánh giây thép làm quái gì!… Kể thực
ra thì cũng chả có gì đáng mừng.

Nga gắt như để cho đỡ uất ức, khó chịu, cái uất ức vô cớ, chứ không phải

vì nghe tin Viết thăng bố chánh:

- Rõ dở hơi! Mừng hay không mừng tùy ý. Can chi phải giở ra những

đáng với không đáng? Làm như không bằng người ta thì ghen ghét!

An chẳng buồn cãi lại, yên lặng, thong thả bước ra công đường.

*

* *

Rồi An cố lôi vợ vào những cuộc vui ầm ỹ. Thấy Nga sầu muộn chàng

thương hại. Vì thế, chẳng mấy tối thứ bảy và chủ nhật, hai người không lên
tỉnh dự tiệc, đánh bạc, hay khiêu vũ- Nga đã chịu nghe lời chồng và tập đủ
các bước khiêu vũ. Sau những buổi chơi bời ấy hai người mệt nhọc, và
càng cảm thấy tâm hồn chán nản trong một cuộc đời vô vị. Nhưng họ đã
trót theo cái đà sống ồ ạt, không có chủ đích của bọn ăn chơi. Họ không
cho thế làm thú họ chỉ lấy thế làm cần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.