GIA ĐÌNH - Trang 31

Thôi, tôi xin cô đừng xui dại tôi nữa, cứ để mặc kệ tôi là hơn hết. Đến thầy
mẹ bắt tôi còn chẳng được... nữa là cô.

Vân thấy câu chuyện đã trở nên gay go, liền lảng sang việc khác và hỏi

thăm An về ruộng nương mùa màng. Nhưng chẳng bao lâu Phương lại quay
về câu chuyện gia đình:

- Oai quyền của cha mẹ cũng phải có giới hạn mới được. Tuy tôi vẫn

muốn phá bỏ cái chủ nghĩa đại gia đình, nhưng vì thương yêu kính mến
thầy mẹ tuổi già, nên tôi thường cố tự ép theo ý thầy mẹ để thầy mẹ vui
lòng. Đến điều này thì không sao tôi chiều thầy mẹ được, vì nó có liên quan
mật thiết với tương lai của tôi. Tôi không thể vì muốn làm một người con
có hiếu mà mang khổ suốt một đời.

Vân buồn rầu tiếp lời chồng:
- Nhà tôi nói cố ép chiều lòng thầy mẹ, thực không sai dâu, chú, cô ạ.

Chú cô còn lạ gì tình yêu của chúng tôi. Thế mà đứng trước mẹ, nhà tôi vẫn
phải làm ra mặt ghẻ lạnh với tôi, vì nhà tôi biết mẹ không ưa tôi. Nhà tôi
cốt làm thế để mẹ bằng lòng mà thôi, ai ngờ đó lại chính là cách cứu vớt
tôi: Từ khi mẹ tưởng nhà tôi không yêu tôi, thì mẹ lại đem lòng thương hại
tôi, bênh vực tôi nữa. Biết vậy, nhà tôi càng làm già, và có lần nhà tôi đã vờ
doạ ly dị tôi. Đêm khuya, vợ chồng bàn bạc mưu kế với nhau, không ai
nhịn cười được. Thực là một trò phường chèo!

An chợt nghĩ đến tình cảnh mình, buột miệng thở dài nói:
- Gia đình!
Phương ngạc nhiên hỏi:
- Chú thì làm gì còn có đại gia đình!
Thản nhiên, An đáp:
- Tôi còn chú, thím.
- Chú thím thì có oai quyền gì đâu bằng cha mẹ?
- Anh tưởng thế đấy thôi. Vả chú tôi lại có nhà tôi giúp sức .
Phương đăm đăm nhìn Nga. Giữa lúc ấy một tên người nhà lên mời ăn

cơm chiều.

*

* *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.