GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 701

CHƯƠNG

II

Chiếc đồng hồ báo thức réo lên không sai một giây, đến là vô tình!
Đó là những âm thanh rạn vỡ, không lảnh lót nữa, mà rè rè, phành phạch.

Chiếc đồng hồ nhiều năm rồi, máy móc mòn hết, chuông thì kêu vẫn rất lâu
đến nỗi làm người ta cảm thấy tuyệt vọng. Giây cót chuông vẫn tốt.

Hanno Buddenbrook bỗng giật mình đánh thót. Mỗi sáng, tiếng chuông từ

trên cái bàn đặt ở đầu giường, đột ngột, ác độc nhưng rất trung thực, rót vào
tai chú làm cho chú phẫn nộ, bi ai, tuyệt vọng đến nỗi lục phủ ngũ tạng cũng
co rúm lại! Nhưng chú vẫn tỏ ra bình tĩnh, vẫn nằm nguyên tư thế cũ. Chú
đã tỉnh giấc, vội mở choàng mắt ra.

Trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo chưa có lấy một chút ánh sáng, chú không

nhìn rõ đồ vật và cũng không trông thấy những chiếc kim trên mặt đồng hồ.
Nhưng chú biết bây giờ là đã sáu giờ rồi, bởi vì tối hôm qua chú để chuông
reo vào giờ ấy... Hôm qua... Khi chú nằm im, ngửa mặt lên trần nhà, thần
kinh căng thẳng, đấu tranh mãnh liệt có nên dậy bật đèn hay không, thì
những sự việc xảy ra hôm qua lần lượt hiện về trong ký ức.

Hôm qua chủ nhật, sau mấy hôm liền bị ông Pfühl quần cho mệt nhoài, để

thưởng cho chú, mẹ chú bằng lòng đưa chú đi xem vở nhạc kịch
Lohengrin

[139]

ở nhà hát. Niềm vui của buổi tối hôm qua chi phối trái tim nhỏ

bé của chú suốt tuần. Đáng tiếc là, trước khi được hưởng niềm hạnh phúc ấy,
lại gặp phải vô số chuyện phiền não, cho đến phút chót, tâm tình của người
mong mỏi được nhẹ nhàng thoải mái, vẫn bị những việc kia giày vò đến tan
nát. Nhưng rồi ngày thứ bảy đã đến, bài vở trong tuần đã làm xong, chiếc
máy khoan răng với những âm thanh xè xè ghê rợn đã khoan được một lỗ
cuối cùng trong miệng chú... Bây giờ mọi việc đã qua rồi, những gì đã phải
chịu đựng đã chịu đựng rồi. Chú quyết định gác lại mọi việc sau ngày chủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.