GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 703

trùm chăn thật kín. Kim đồng hồ chỉ sáu giờ mười phút... Bây giờ có dậy
làm bài cũng chẳng ăn thua gì. Bài vở nhiều, hầu như tiết nào cũng có bài
tập, bây giờ làm cũng không kịp. Với lại, thời gian chú dự định đã qua lâu
rồi... Hôm qua chú đoán hôm nay thể nào cũng đến lượt chú bị gọi lên đọc
bài La-tinh và bài hóa. Lẽ nào lại rủi ro như vậy! Tất nhiên theo dự đoán, có
thể xảy ra như thế. Gần đây, bài La-tinh giảng đến Ovid. Tên học sinh trong
lớp sắp đặt theo thứ tự a, b, c... lần trước thầy giáo gọi từ dưới lên, hôm nay
thầy có thể gọi từ trên xuống. Không chắc đã đúng như thế. Quy luật có lúc
cũng sai. Lạy Chúa, làm sao cho sự việc đừng xảy ra! Trong lúc đưa ra đủ
các thứ giả thuyết để lừa dối mình, thì dòng tư tưởng của chú dần dần ngưng
lại một chỗ. Chú lại ngủ thiếp đi.

Căn phòng này rất lạnh lẽo, trống trải, đầu giường treo bức tượng Đức

Mẹ, giữa phòng kê một cái bàn, mặt có thể mở rộng ra được, cái tủ sách rất
lộn xộn, chiếc bàn học mặt nghiêng, chiếc piano và một cái giá để chậu rửa
mặt... Tất cả đồ đạc ấy đều im lìm dưới ánh sáng lay lắt của ngọn nến. Rèm
cửa không buông xuống cốt để cho ánh sáng mặt trời chiếu vào, trên cửa
kính có nhiều hoa tuyết. Hanno Buddenbrook đang ngủ, mặt úp vào gối.
Miệng chú hé mở, hai hàng mi khép chặt, trông có vẻ ngủ say mà cũng có vẻ
đau khổ. Một mớ tóc vàng mềm mại che lấp thái dương. Ngọn nến trên bàn
nhạt dần, mất màu sắc nửa vàng nửa đỏ. Ánh bình minh ảm đạm thê lương
chiếu qua tấm cửa kính đầy hoa tuyết vào trong phòng.

Bảy giờ, chú lại giật mình tỉnh dậy. Thì giờ lại trôi qua. Phải dậy mà đón

lấy cái gánh nặng của ngày hôm nay, không còn cách nào khác nữa. Chỉ một
tiếng đồng hồ ngắn ngủi nữa là đã đến giờ lên lớp... Sắp đến giờ, bài vở
chưa làm gì cả. Mặc dù như vậy, chú vẫn nằm không nhúc nhích, cứ nghĩ
đến việc phải rời cái giường ấm cúng trong buổi sáng lạnh lẽo, ảm đạm này
để đi vào giữa đám người vô tình, độc ác, đón nhận tai ương và hiểm nghèo,
lòng chú vừa đau nhói, vừa giận hờn, không chịu đựng nổi. “Ôi, mình muốn
nằm thêm vài phút, vài phút thôi” - chú van xin với chiếc gối. Tiếp đó, để tỏ
ý phản kháng, chú cho mình năm phút, chuẩn bị ngủ lại. Lúc này, thỉnh
thoảng chú lại mở mắt ra, tuyệt vọng nhìn kim đồng hồ vẫn di động một
cách ngu ngốc, vô tình và chính xác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.