GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 705

Chú im lặng, cầm chiếc bánh mì. Đầu vẫn đội mũ, nách vẫn kẹp cái cặp

sách, chú bắt đầu uống ca cao. Cốc ca cao nóng làm cho cái răng đang được
bác sĩ chữa, đau nhói lên. Chú chỉ uống một nửa, không ăn trứng gà. Chú
khẽ nhếch miệng méo xệch chào một tiếng rồi đi ra.

Khi chú đi qua vườn hoa cách ngôi biệt thự nhỏ màu đỏ kia một quãng xa,

rẽ về tay phải, đi theo con đường rợp bóng, thì đã tám giờ kém mười. Còn
mười phút, chín phút, tám phút nữa... Đường xa lắm. Sương mù bao phủ
khắp nơi, cũng chẳng biết mình đi được bao xa. Chú hít cả sương mù lạnh
ngắt vào phổi rồi lại thở ra, lồng ngực bé nhỏ của chú phải cố sức làm việc.
Lưỡi chú đưa vào cái răng bị ca cao làm đau nhức, bắp chân cử động mạnh.
Người chú đẫm mồ hôi nhưng tay chân chú vẫn chẳng ấm lên được tí nào.
Chú thấy nhoi nhói hai bên sườn. Buổi sáng đã phải vận động như thế làm
cho thức ăn trong bụng đảo lộn lên, chú cảm thấy buồn nôn, tim đập mạnh.
Chú không còn thở ra hơi nữa.

Cửa thành, bây giờ mới qua cửa thành! Chỉ còn bốn phút là đúng tám giờ.

Trong khi chú phải vật lộn với mồ hôi lạnh, với cảm giác nôn nao, với cái
răng đau, chú vẫn nhìn quanh xem còn gặp bạn nào không. Không còn, chú
không thấy ai nữa! Mọi người đã tới trường cả rồi. Đồng hồ đã đánh tám
giờ. Tiếng chuông từ các gác chuông xuyên qua lớp sương mù vọng lại.
Tiếng chuông nhà thờ Sankt Marien ngân ngay bài “Chúng con cám ơn
Chúa
!” để chào mừng giờ ấy. Chuông đánh sai nhịp. Chú Hanno vừa chạy,
vừa quả quyết như thế - chuông có biết gì nhịp điệu đâu! Với lại âm điệu
cũng không chính xác. Nhưng bây giờ tất cả những cái đó đều vô ích, chú
không còn hơi sức nào để tâm đến nữa. Điều quan trọng là, chú đến muộn,
cái ấy là rõ ràng thôi! Chuông nhà thờ chậm hơn một chút, quả thật chú đã
đến muộn. Chú chú ý nhìn vào mặt những người đi qua. Họ hoặc đến xưởng,
hoặc đến phòng giấy, nhưng chẳng ai vội vã. Không một cái gì bức bách họ
cả. Có người gặp cặp mắt thèm muốn, khổ não của chú cũng phải nhìn, đoán
xem vì sao chú hấp tấp, tiều tụy như vậy, rồi phá lên cười, làm chú tức điên
lên được. Họ nghĩ gì? Những người bề ngoài ung dung tự tại ấy đang phỏng
đoán gì về chú? Chú muốn hét lên! “Các ông cười như thế là các ông thô lỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.