GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 277

bất tuyệt những câu chuyện không ai thích nghe, lúc nó muốn nói hết những
điều kín đáo nhất trong lòng nó, làm người ta phải dở khóc dở cười. Như
vậy có khác gì những lời mê sảng của người lên cơn sốt? Người nói mê cũng
nói không có đầu có đuôi như vậy... Ừ, cũng đơn giản thôi. Chỉ vì Christian
quá chú trọng đến mình, quá chú trọng đến nội tâm của mình. Khi cơn điên
nổi lên, nó muốn đem những chuyện vụn vặt nhất, kín đáo nhất trong lòng
nói cho người khác nghe... Người đầu óc lành mạnh không bao giờ thích thú
những cảm giác vụn vặt. Căn bản nó không muốn biết thôi, chứ nguyên
nhân thì rất đơn giản. Nói những điều đó ra, xấu hổ lắm. Phải là người mặt
dày mày dạn mới như thế. Tony ạ!... Em biết đấy, ngoài Christian, người
khác cũng có thể nói là người ta thích xem hát nhưng người ta nói giọng
khác cơ. Chỉ nhân thể nói qua loa, thế thôi. Tóm lại một câu là người ta nói
có mức độ. Còn Christian thì thế nào? Cách nó nói cho người ta cái cảm
tưởng như thế này: “Xem tôi thích xem hát có khác hẳn mọi người không,
có đặc biệt không?”. Nó mất thì giờ vào việc chọn cách nói, làm bộ điệu,
hình như là để diễn đạt cái ý nghĩ tinh vi, kín đáo, kỳ lạ, độc đáo nào đó, nó
phải vắt óc ra mới được!

— Anh nói cho em biết một việc nữa - Im lặng một lúc, anh vứt mẩu

thuốc lá trong tay vào lò sưởi phía sau hàng lan can sắt, rồi nói tiếp... -
Chính anh trước đây cũng có cái khuynh hướng như thế. Nhưng rồi anh tự
hỏi, tại sao người ta lại phải tò mò tẩn mẩn quan sát mình một cách vô ích
như vậy nhỉ? Như vậy chỉ làm cho tinh thần mình phân tán bất định và sinh
ra lười hành động mà thôi. Anh cho rằng chủ yếu là phải kiên nhẫn và yên
tĩnh trong tâm hồn. Ở trên đời này không phải hoàn toàn không nên có hạng
người thích thú với bản thân mình, đi sâu vào tình cảm của chính mình.
Nhưng đó là hạng người nào? Là nhà thơ. Các nhà thơ có quyền ưu tiên
quan sát cuộc sống của mình, dùng những lời đẹp đẽ hay ho diễn tả ra, làm
cho thế giới tinh thần của con người phong phú thêm lên. Còn chúng ta thì
thế nào? Chúng ta chỉ là thương gia, buôn bán làm ăn bình thường. Chúng ta
tự quan sát mình cũng không đi đến đâu cả. Nhiều lắm chúng ta chỉ có thể
nói là khi nghe ban nhạc điều chỉnh nhạc cụ, chúng ta sảng khoái, hoặc là có
lúc chúng ta không có can đảm nuốt một cái gì đó mà thôi, vân vân... Thôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.