GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 336

chú đúng là như vậy! Nếu như chú có thể thấy rõ một việc nào đó, có thể tìm
hiểu kỹ, trình bày lại... nhưng thôi! Sức chịu đựng của tôi đã đến tột cùng
rồi, Christian ạ! - Thomas lùi lại một bước, duỗi thẳng cánh tay vung một
cái thật mạnh... - Tôi nói với chú đến đây cho như là chấm dứt! Chú cứ vẫn
lĩnh lương như cũ, nhưng chú đừng đi làm nữa... Tôi không giận gì chú cả.
Chú có thể đến chỗ khác làm những việc vớ vẩn như chú thường làm.
Nhưng dù chú đi đâu thì chú cũng đừng làm cho chúng tôi, cho cả những
người trong gia đình chúng ta phải liên lụy. Chú là một cục thịt thừa, chú là
một miếng thịt thối trên thân thể gia đình chúng ta! Chú là tai vạ của cả
thành phố này! Nếu tòa nhà này là của riêng tôi thì tôi đã tống cổ chú đi rồi,
đuổi chú ra khỏi cổng rồi! - Ông gào lên, khoát tay một cái mạnh về phía
vườn hoa, sân và con đường lớn... Ông không thể tự kiềm chế được nữa rồi.
Cơn giận bấy lâu nén lại trong lòng bỗng chốc nổ tung ra.

— Anh làm gì thế hả, anh Thomas! - Christian nói. Lúc đó, anh cũng nổi

nóng, mặc dù trông anh có vẻ hơi buồn cười. Anh đứng dậy, dáng điệu y hệt
tất cả những người chân vòng kiềng, lưng gù, đầu, bụng, đầu gối nhô ra,
trông hơi giống một cái dấu hỏi to tướng. Anh cố mở to đôi mắt ti hí, sâu
hoắm, giống hệt như khi ông bố nổi giận, xung quanh mắt nổi lên một quầng
đỏ ửng đến tận gò má. Anh lại nói - Tại sao anh lại nói với tôi những điều
đó? Tôi đã làm gì không phải với anh? Tự tôi, tôi sẽ đi, không cần anh phải
đuổi. Xì - Câu đó, anh thốt tự đáy lòng. Nói xong chữ cuối cùng, anh đưa
tay chụp một cái trong không khí như định bắt một con nhặng.

Thật không ngờ Thomas nghe anh nói vậy mà cũng không giận dữ hơn

chút nào cả. Trái lại ông lặng lẽ cúi đầu xuống, thong thả đi đi lại lại trong
vườn hoa. Hình như cuối cùng ông đã làm cho chú em nổi giận, cãi lại kịch
liệt, thốt ra những lời chống cự, như vậy là ông thỏa mãn rồi, cảm thấy thỏa
mãn lắm rồi!

— Chú có thể tin lời tôi. - Ông bình tĩnh nói, tay chắp sau lưng - Buổi nói

chuyện này làm cho tôi rất đau lòng, Christian ạ! Nhưng sớm muộn thì
chúng ta cũng phải nói với nhau một lần như thế này. Anh em một nhà với
nhau mà làm thế này thì không ra thể thống gì nữa, nhưng thế nào chúng ta
cũng phải nói hết những điều giấu kín trong lòng... Bây giờ chúng ta có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.