GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 335

— Chú bảo tất cả các thương gia đều bịp bợm à? - Ông lại bắt đầu nói -

Thôi được rồi! Chú chán nghề của chú phải không? Chú hối hận đã trót làm
một thương gia ư? Lúc đầu, chú nói mãi ba mới bằng lòng...

— Đúng đấy, anh Tom ạ, - Christian có vẻ nghĩ ngợi - quả thực tôi hối

hận là không đi học tiếp nữa. Học đại học chắc là thú vị lắm. Thích đến thì
đến, hoàn toàn tùy ý mình. Ngồi nghe giảng bài như ngồi trong rạp hát...

— Như ngồi trong rạp hát!... Hừ, theo tôi, thích hợp với chú nhất là đóng

vai hề, làm trò ảo thuật trong quán cà phê... Tôi không nói đùa đâu! Tôi
thành thật nghĩ rằng đó là nguyện vọng thầm kín của chú.

Ông tham dứt lời, Christian không cãi lại, anh chỉ mơ màng nhìn lên

không trung.

— Nhưng chú đã mặt dày mày dạn nói câu đó ra rồi. Chú không hiểu...

không mảy may hiểu được thế nào là công việc. Suốt ngày chú chỉ biết vào
rạp hát, du đãng, làm trò hề. Trong ruột gan chú chỉ có những cảm xúc này,
cảm xúc nọ, câu chuyện này, câu chuyện nọ. Chú chỉ biết có những thứ đó,
coi như là châu báu, suy đi ngẫm lại, rồi chú có thể đưa ra nói với mọi
người, điềm nhiên, không biết xấu hổ.

— Đúng thế đấy, anh Tom ạ. - Christian nói giọng hơi buồn rầu, và đưa

tay phải lên sờ đỉnh đầu - Quả là như vậy, anh nói không sai tí nào cả. Anh
cũng biết đó là chỗ khác nhau giữa chúng ta. Anh cũng thích xem hát: với
lại trước kia - đây là ta nói riêng với nhau - trước kia, anh cũng trai gái lung
tung. Có một dạo anh cũng rất thích đọc tiểu thuyết, thơ ca... Nhưng anh biết
kết hợp những thứ đó với công việc bình thường, với cuộc sống đứng đắn...
Còn tôi thì lại không làm như thế được. Tôi hoàn toàn bị những cái khác,
những cái vô ích lôi cuốn. Đối với công việc đứng đắn thì tôi không hăng
hái chút nào... Tôi không hiểu anh có thông cảm cho tôi hay không...

— Ơ, chú cũng thấy được điều đó à? - Thomas nói to. Ông đứng không

yên, hai tay bắt tréo trước ngực - Chú khiếp sợ mà thừa nhận như thế, nhưng
vẫn chứng nào tật ấy! Chả nhẽ chú là một con chó hay sao, hả Christian!?
Còn có Thượng đế thì người ta còn phải biết tự trọng! Nếu người ta không
tìm được lời lẽ để biện hộ cho cách sống của mình nữa thì làm sao có thể
tiếp tục sống như thế mãi. Chú thích làm con người như vậy. Bản tính của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.