GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 341

Bà cụ tham đã bỏ kính xuống, người vẫn tựa vào đệm xô-pha, nửa đứng

nửa ngồi.

— Ông tìm tôi có việc gì thế ạ? - Bà cụ hỏi giọng khách khí nhưng rành

rọt.

Lần này ông khách tỏ vẻ quyết tâm, để mũ và can lên nắp đàn phong cầm,

xoa hai tay, hài lòng, lễ phép nhìn bà cụ tham bằng đôi mắt hum húp, màu
xanh lơ, rồi mở miệng nói:

— Mong bà bỏ qua cho về tấm danh thiếp kia, trong tay không còn cái

nào khác nữa. Tôi là Permaneder, từ Munich đến. Chắc bà đã nghe cô nhà
nói đến rồi...

Mấy câu ấy, ông ta nói to, giọng thô tháp quê mùa, trúc trắc khó nghe,

thỉnh thoảng bỗng nói liền âm trước với âm sau lại, nhưng qua đôi mắt ti hí
trông có vẻ thân mật lắm, có thể đoán hình như ông ta đang nói: “Chúng ta
đã hiểu nhau lắm rồi!...”.

Bấy giờ bà cụ tham mới đứng dậy hẳn, nghiêng đầu sang một bên, đưa tay

ra, đi đến chỗ ông khách...

— Ông là ông Permaneder đấy à? Tất nhiên là con gái tôi đã nói chuyện

với chúng tôi về ông. Tôi biết ông đã bỏ ra bao nhiêu công sức để cho những
ngày nó ở Munich được vui vẻ thoải mái... Bây giờ ông mới tới thăm thành
phố này của chúng tôi.

— Vâng. Bà không ngờ là như vậy phải không ạ!
Sau khi bà cụ tham chỉ chiếc ghế tựa bên cạnh bằng một động tác rất uyển

chuyển, ông ta liền ngồi xuống rồi đưa tay lên xoa hai cái đùi ngắn và tròn
của mình, trông bộ an nhàn ra phết.

— Ông bảo sao? - Bà cụ tham hỏi...
— Vâng, bà lấy làm lạ lắm phải không ạ! - Permaneder trả lời. Lần này

ông ta thôi không xoa đầu gối nữa.

— Hay lắm! - bà cụ tham vẫn nói, giọng ngơ ngác không hiểu, rồi để hai

tay lên đầu gối, tựa ra phía sau làm ra vẻ hài lòng lắm. Ông Permaneder thấy
được điều đó. Ông ta cúi người về phía trước, lấy tay vẽ một vòng giữa
không trung - Có trời biết được tại sao ông lại làm thế! - rồi cố hết sức nói
cho thật rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.