GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 567

CHƯƠNG

I

Ông nghị Buddenbrook đi sau bác sĩ Grabow và ông Langhals, một bác sĩ

trẻ. Ông này có họ hàng với ông Langhals ở thành phố này, mới hành nghề
chưa quá một năm, từ phòng ngủ của bà cụ tham bước vào ăn sáng. Ông tiện
tay khép cửa lại.

— Xin lỗi hai vị, xin quấy rầy hai vị một lát nữa - Nói rồi ông dẫn họ lên

gác đi qua hành lang và gian phòng lớn cột tròn, bước vào phòng phong
cảnh. Khí hậu mùa thu giá lạnh ẩm ướt nên đã đốt lò sưởi - Chắc là các vị
biết ruột gan tôi bây giờ rối bời... Xin mời hai vị ngồi xuống đây! Nếu có
thể, xin hai vị tìm cách làm cho tôi yên tâm hơn một chút.

— Nói gì thế hả, ông nghị thân mến! - Bác sĩ Grabow trả lời. Cụ ngả lưng

ra sau một cách thoải mái, cổ rụt vào trong cổ áo, hai tay ôm mũ, vành mũ
sát vào ngực. Bác sĩ Langhals, nước da ngăm đen, người thô và lùn, để chiếc
mũ phớt xuống tấm thảm trải dưới đất cạnh người, chăm chú nhìn vào đôi
tay nhỏ bé đến kỳ lạ mọc đầy lông của ông ta. Ông ta để bộ râu nhọn hoắt,
tóc húi cua, đôi mắt rất đẹp, nét mặt có vẻ hào hoa - Bây giờ cũng chưa đến
nỗi phải lo đâu, ông cứ yên tâm... Thể chất cụ nhà có sức đề kháng khá
lắm... Quả thực như vậy. Bao nhiêu năm nay làm cố vấn về thuốc men cho
gia đình ta, tôi biết rõ lắm. Kể so với tuổi tác thì sức đề kháng của cụ nhà
quả thật kinh người... Tôi dám nói với ông như vậy...

— Đúng thế, tuổi tác như mẹ tôi thật là... - ông nghị nói, giọng lo lắng,

tay mân mê bộ râu dài của mình.

— Tất nhiên là tôi không nói ngày mai cụ nhà có thể dậy đi lại được - Bác

sĩ Grabow vẫn tiếp tục nói, giọng dịu ngọt - Tôi chắc rằng ông cũng không
thể nghĩ như thế. Phải không, ông nghị thân mến? Chúng tôi không phủ
nhận trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ gần đây, bệnh viêm niêm mạc của cụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.