GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 602

CHƯƠNG

IV

Một tuần lễ sau, có một ông cụ loắt choắt ngồi trên chiếc ghế quay, đệm

da, cạnh bàn giấy trong phòng làm việc của ông nghị Buddenbrook. Râu cạo
nhẵn thín, mái tóc bạc phơ xõa xuống trán và hai bên thái dương, lưng gù,
hai tay chống vào cán chiếc ba-toong uốn cong, cằm nhọn hoắt, kê trên hai
cánh tay bắt tréo, môi mím chặt, khóe miệng xệ xuống, đôi mắt vừa gian
giảo, vừa đáng ghét, ông già nhìn ông nghị chằm chằm. Thấy cảnh đó, ai
cũng lấy làm lạ tại sao ông nghị không tìm cách lánh xa, mà còn đi lại với
con người như vậy? Nhưng ông Thomas Buddenbrook thì ngả người tựa vào
lưng ghế, ánh mắt vẫn thản nhiên như không. Hơn nữa, nghe ông nói chuyện
với ông già nham hiểm, giảo hoạt này thì thấy không khác gì ông đang nói
chuyện với một người thị dân bình thường và lương thiện. Ông chủ công ty
Johann Buddenbrook đang thương lượng với cụ Siegismund Gosch về giá cả
tòa nhà ở phố Meng đấy.

Cuộc thương lượng này mất khá nhiều thời gian, vì cụ Gosch đặt giá hai

vạn tám nghìn thaler, nhưng ông nghị lại cho là rẻ quá. Người môi giới chào
hàng ấy chỉ lên trời mà thề rằng, chỉ có điên mới trả thêm một đồng nữa!
Ông Buddenbrook hết lời khen nào là địa điểm thuận tiện, nào là đất đai
rộng rãi. Còn cụ Gosch thì lại hoa tay múa chân nói một thôi một hồi rằng
cụ liều lắm mới trả cái giá ấy và rất có nguy cơ khuynh gia bại sản. Lời giải
thích của cụ lôi cuốn và sinh động, cụ nói chẳng khác gì cụ ngâm một bài
thơ... Hừ! Nếu ông ta định bán tòa nhà này đi thì còn chờ gì nữa? Ai mua?
Người muốn mua bỏ ra bao nhiêu tiền? Trong vòng một trăm năm liệu gặp
được mấy ai thích mảnh đất này? Người bạn và là người tôn quý nhất của
ông ta có thể bảo đảm với ông ta rằng, ngày mai chuyến xe từ Büchen sẽ có
người nào đó vừa phát tài ở Ấn Độ về và có ý định sẽ đến ở tòa nhà cũ của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.