GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 641

bầu trời ban mai, gió thổi làm cho sông Trave gợn sóng. Thỉnh thoảng cả
mấy giọt mưa nhỏ xuống cửa xe. Cuối “phố Bờ biển”, người ta đang ngồi vá
lưới, trẻ con đi chân đất chạy tới xem cỗ xe ngựa, tò mò. Chúng không bao
giờ được rời khỏi nơi này!

Khi xe ngựa đi qua mấy căn nhà cuối cùng, Hanno khom người nhô ra,

nhìn ngọn hải đăng một lần nữa, rồi tựa người ra phía sau, nhắm mắt lại.

— Sang năm chúng ta lại ra đây nghỉ nữa, cháu ạ! - bà Ida Jungmann an

ủi chú, giọng trầm trầm. Chính Hanno đang chờ câu ấy. Vừa nghe nói thế,
cằm chú run run, nước mắt chú chảy ra sau hàng mi dài.

Mặt và hai cánh tay chú, nắng làm cho đen sạm. Nhưng nếu như người ta

đưa chú ra biển một tháng mà nghĩ rằng đã đạt được mục đích là làm cho
chú khỏe mạnh, hoạt bát và tăng thêm sức đề kháng, thì rõ ràng lầm rồi! Sự
thật bi thảm ấy, Hanno biết rõ lắm. Bốn tuần lễ sống yên tĩnh cách biệt với
trần thế, say sưa với biển cả, chú mềm yếu hơn, lười biếng hơn, mẫn cảm
hơn, có nhiều ảo mộng hơn. Chú chán nản trước những luật tỉ lệ của thầy
giáo Tiedge, chú càng chán nản hơn khi nghĩ đến việc học thuộc lòng những
niên đại lịch sử và những quy tắc ngữ pháp, khi nhớ lại những ngày đã qua,
buổi tối, tuyệt vọng, chú lười biếng bỏ sách xuống mong tìm được sự giải
thoát trong giấc ngủ! Nhưng chú còn chán nản hơn nữa, khi nghĩ tới nỗi sợ
hãi sáng hôm sau trước khi lên lớp, nghĩ tới những cậu con ông Hagenström
luôn luôn kình địch với chú, đem tai họa đến cho chú, nghĩ tới những điều
ông nghị đòi hỏi ở chú...

Cỗ xe ngựa lăn bánh trên con đường nông thôn đẫm nước trong buổi

sáng. Bốn chung quanh tiếng chim ríu rít vọng tới. Dần dần chú vui hơn một
chút. Chú nghĩ đến Kai, sắp sửa được gặp lại cậu ta rồi. Chú nghĩ đến ông
Pfühl, nghĩ đến giờ học đàn piano và đàn harmonica của gia đình, với lại
ngày mai là ngày chủ nhật, ngày kia mới là ngày đi học đầu tiên chú vẫn còn
được bình yên vô sự. Ôi, chú sờ tay lên đôi giày còn dính ít cát biển... Chú
sẽ bảo với lão Grobleben đừng phủi cát của chú đi. Những người mặc áo ka-
ki hay lũ con ông Hagenström cũng thế thôi, gì thì gì, muốn đến cứ đến đi!
Chú có những cái mà họ không cướp nổi. Lúc mọi tai họa giáng xuống đầu
chú, chú sẽ nghĩ tới biển và khách sạn trên bãi biển. Chú sẽ nghĩ tới tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.